"... tình yêu sinh ra tài năng, thơ là thứ tài năng tầm thường nhất..."
"... thằng đàn ông nào khi yêu mà chẳng làm thơ, chúng làm thơ suốt từ thời vượn nguyên thủy đến tận bây giờ, được những bốn nghìn năm rồi... " (NHT)
Này anh,
anh rất đa tình,
mà em vốn đa đoan,
ta cô độc giữa đời này,
mà lòng rất đa mang,
tìm thấy nhau, trong đôi khi, là thơ,
không đủ, để là gì của nhau, giữa thế gian vốn chẳng hết bộn bề...
***
Này anh,
Anh rất đa tình,
Mà em vốn đa đoan,
Buồn gì đâu, vui gì đâu,…
Chỉ là thơ thôi, không có gì quan trọng lắm,
Ngày và đêm, vốn không dài, không ngắn,
Mà ta nợ gì nhau, để giăng mắc tơ lòng?
***
Này anh,
Rồi là như quan họ mà thôi,
Rồi vãn hội giữa một ngày quá vội,
Mưa mỏng manh giữa trưa, nắng cuối ngày rất nhạt,
Kẻ ở, người về. Để câu hát mồ côi…
(15/10/2007)
Tags: thơconếch | Edit Tags
Monday October 15, 2007 - 09:07am (ICT) Edit | Delete
Next Post: "Mặc kệ xung quanh!" Previous Post: "... có trò gì thì cùng chơi với nhau... "
Comments
(3 total) Post a Comment
- Watan…
- Offline
Wednesday October 17, 2007 - 01:20pm (ICT) Remove Comment
- cỏ xanh
- Offline
Wednesday October 17, 2007 - 08:41pm (ICT) Remove Comment
- Khôi Lê
- Offline
Friday October 19, 2007 - 07:30am (PDT) Remove Comment
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về