Đi theo mùa đông...chẳng ai muốn đi theo mùa đông đến trọn kiếp....... chẳng ai thích thú cảm giác lạnh lẽo, tồn tại duy nhất chỉ là sự cô đơn. Thế mà có kẻ luôn thích thú khi đông về, cảm xúc dường như chưa bao giờ mãnh liệt như thế...
Đi theo mùa đông...chợt nhận ra mình không ưa gì vẻ náo nhiệt của Phố phường...một góc phố nhỏ với một trái tim ấm nóng không biết có đủ sưởi ấm lòng trong lúc đêm đông vây kín?! Đêm qua một cây kem đã tan chảy ngay trong đôi bàn tay trần trụi... Khi mùa đông về nó tự tay thắp riêng cho mình một cây nến, cái thứ ánh sáng chập chờn trong gió bấc... khiến khung cảnh đặc quánh...
Đi theo mùa Đông...không buồn... không trống trải...vốn dĩ là...quay đầu bước dần về thực tại..... chỉ còn mưa..chỉ còn mùa đông...không còn gì khác
Đi theo mùa đông...nó lần vào mùa đông của chị...mùa Đông của nỗi cô đơn không thể gọi tên...mùa Đông của một người bao nhiêu năm đi về lầm lũi...khát khao một vòng tay nào đó....đủ rộng và ấm để có thể che chở cho chị qua khỏi mùa Đông này....xin lỗi.....em không phải là người mà chị cần....nhưng em sẽ cầu cho hạnh phúc ấy nhanh đến với chị....dù nhỏ thôi.....nhưng thật gần.....chị nhé....!!
Đi theo mùa đông...bước vội...chị hãy xem bài thơ làm từ hôm trước...
Mùa đông...
Em vô tình bước vội ?!...
Rồi lãng quên...nhặt nắng...vỗ về
Ru jấc mơ theo bài ca thiên chúa
Yên bình trong đêm lễ noel...
Có 1 chiều đông...
Hỏi em rằng...sao ngày wa bước vôi?
Rồi khẽ khàng...
Im lặng...thoáng hư vô...
Sao nức nở_ đêm chợt tan_ trăng khóc...
Trách Đông tàn...đẽ sớm vội ra đi...
Mang câu chuyện mùa giáng sinh năm ấy...
Anh...
Siết chặt tay...kề môi...nói khẽ...
...em ngượng ngùng...bước vội...đến tim anh
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về