Chút vụn vặt của cảm xúc còn sót lại...1 chiều...mưa rơi...mưa rơi...Nó lắng nghe tiếng jó...nó lắng nghe tiếng trời rầm mỗi khi có sấm...tiếng dòng ngừơi vội vã trong các làn xe...họ hối hả...họ mong về nhà...để biệt lập với con mưa...
Nó lắng nghe...Lắng nghe chăm chú...từng jọt...từng jọt nước...jọt nào là jọt mưa...jọt nào là jọt lệ ?...chúng đan lẫn vào nhau...khó fân biệt wá...Thế nên...nó cần chăm chú...để rồi chợt nhận ra...nước mắt của trời đang hoà cùng nước mắt của con bé 18t với những trăn trở thầm kín...ko tỏ cùng ai...vì lối sống khép kín...dè dặt...nội tâm...ko muốn người khác vì thương hại mới bên cạnh mình...ko muốn nhận những lời chia sẻ 1 cách miễn cưỡng, giả dối, điêu ngoa...Bởi...tất cả nó cần...là 1 trái tim...chứ ko là những lời ngọt ngào hay an ủi, cảm thông vô nghĩa kia...
Nó_ 1 con người cẩn thận, sắc sảo đến khắt khe, ngạo mạntrong tình bạn...lẫn tình yêu...
Mưa bảo mưa là nước mắt của trời...em biết?
Nhỏ rơi...
Từng jọt...
Khẽ long lanh...
Thế mà, mcó đôi lúc nó nghĩ....trời mưa là trời cười...Nước mắt thật sự của trời mới chính là nắng cơ...Chẳng fải có câu " jọt nắng chảy dài " đó hay sao?...
Nhưng dù thế nào đi nữa...dù lệ trời là jọt mưa hay jọt nắng...thì cũng đều mang lại sự sống cho muôn loài...Cũng như...nỗi đau của ngừơi này...lại là niềm ,vui cho kẻ khác...Trong 1 cuộc chơi...ắt có kẻ thắng_ Người thua...Tồn tại song song với nụ cười...đó chính là nước mắt...
Mưa...
Nó nghe tâm hồn mình rung lên khúc nhạc...đồng điệu với tiếng jó đang thét gào kia...
Mưa...
Nó cảm nhận được sự tinh khiết của những jọt nứơc long lanh...hiền dịu
Đó...là bàn tay mềm mại...đang xoa dịu, vuốt ve bờ vai nó...
Đó...là ánh mắt cảm thông...nhìn thấu tâm can...những j` sâu lắng nhất...chôn chặt nơi đáy con tim...và hầm hố của niềm đau...
Đó...là chỗ dựa cho nó tìm đến...Chỉ bên mưa...nó mới thật sự là chính mình...Chỉ bên mưa...nó mới có thể vô tư bày tỏ nỗi lòng bức bối, hờn ghen...được gào lên những j` chôn kín...được vô tư khóc...khóc như đứa trẻ....Và...chỉ bên mưa...nó mới thoát khỏi vỏ óc của mình...thoát khỏi lớp vỏ mạnh mẽ...tháo bỏ mặt nạ lạnh lùng...để hiện nguyên hình...là nó...nó của những đêm dài thao thức....nó của những khoảnh khắc 1 mình...hoàn toàn...khác xa với nó bên dòng người tấp nập...bên đám bạn đông vui...hay bên con bạn thân yếu đuối...
Mưa...xoa dịu tâm tư...rửa sạch bụi trần...bên mưa...những buồn đau kia...tạm lắng...
Mưa...cuốn trôi tất cả...những j` ko đáng nhớ....
Mưa...tát vào mặt những kẻ làm tim nó loang từng vết máu...
Mưa...ko nói j`...chỉ im lặng...lắng nghe...
Và mưa...nâng bước nó trên c,on đường thênh thang...của 1 buổi chiều...2 bên đường...jó thổi...lá bay bay...
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về