Khi mà những ánh nắng ấm áp của mùa hạ dần qua... trời se lạnh, gió xao xác gió, đâu đó ai đang trầm ngâm thả hồn theo cảm xúc của từng chiếc lá rơi... vậy là mùa thu đang đến... Thời gian vẫn đang trôi theo đúng quy luật của tự nhiên vốn có...
Đã từ lâu tôi băn khoăn câu hỏi: đâu là vị trí của mình trong cuộc sống này? Một câu hỏi về thời gian chứ chẳng phải là khoảng không gian mà chúng ta đang cảm nhận. Thời gian vẫn trôi và sau mỗi ngày tôi như càng chìm sâu vào dòng xoáy của bế tắc. Một ngày với 24h đồng hồ là nhiều hay ít? Cái đó có lẽ là tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi con người. Nhưng với bản thân, có vẻ như quá ngắn ngủi mà đôi khi lại quá dài. Một ngày trôi qua, lao theo những biến động ngoài kia, trở lại trong gian phòng nhỏ tôi băn khoăn cho những gì mình đã làm được và những gì mình chưa làm được.
Một ngày nữa lại trôi qua và... nhanh quá. Thời gian như chẳng đợi chờ ai và cũng chả níu kéo gì. Chỉ có mình ta cố níu kéo mà thôi. Ngoài kia, thêm 1 chiếc lá rơi, thêm 1 ngôi sao vụt tắt... nỗi buồn ta chưa cảm nhận thấy nhưng niềm vui sao cứ quá tầm. Nỗi cô đơn như thấm đẫm tâm cam, ta đang chờ gì, một cơn gió đến và cuốn phăng tất cả, cuốn đi chuỗi ngày buồn để ta lại là chính ta?
Nhưng ta vẫn là chính ta, là ta của hiện thực. Dù có cố hoài mong một quá khứ đẹp thì ta vẫn phải trở về với hiện thực của những gì đang trải qua. Ta đang sống vì hiện thực và vì cả tương lai đang ở trước mắt. Nói cho cùng thì tất cả những gì ta đang nỗ lực cũng là để có được thành công và niềm vui trong những ngày xa hơn sẽ đến. Từ những ước mơ thật bình dị như mua một món quà cho người thân, đi chơi cùng bạn bè... hay đến những tham vọng cao hơn trong công việc, sự nghiệp... cũng cần được cân nhắc và chuẩn bị thật cẩn thận ngay từ bây giờ. Sẽ là thảm họa cho những sự chủ quan không đáng có. Động lực để ta tiến về tương lai là không nhỏ nhưng để có được những thành công lại chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Mọi thứ chỉ là dự định và tiềm năng hơn là những điều mà ta khẳng định được. Nhưng cuộc sống là vậy đấy, ta cần chấp nhận và phải biết đương đầu.
Không gian về đêm càng thêm tĩnh lặng, đâu đó âm thanh cuộc sống vẫn vang lên, nhẹ nhàng nhưng không thiếu niềm tin như đang tự nhủ: tôi ơi... hãy vững tin.
Tôi ơi hãy vững tin... Vững tin vào những gì đang có, vào những gì đã qua và tất nhiên cả vào những gì đang đến. Lăng kính cuộc đời sẽ ánh lên những gam màu sáng cho tất cả chúng ta - bạn và tôi... Con đường tương lai đang rộng mở!
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về