Cả khu rừng như rền vang tiếng gầm của nó.
Hận. Tức. Nhục.
Tiếng gầm của nó thảm khốc và đầy uất ức. Cả đời một chúa tể sơn lâm như nó chưa phạm phải một sai lầm nào tồi tệ như thế. Nó đã để vụt mất con mồi, mà lại là một con mồi yếu đuối sắp tắt hơi. Một con nai vàng bị thương đang nằm mệt mỏi, nó chỉ việc nhẹ nhàng ngoạm vào mồm mà tận hưởng mùi ngon của thịt. Chỉ thế thôi mà cũng không xong. Con nai vừa thấy động lập tức dung hết sức tàn chạy đi, phải, chỉ là sức tàn thôi mà nó cũng không đuổi kịp. Chỉ vì vết thương trận đấu lúc chiều với một con sư tử khác. Một con sư tử nào đó ở khu rừng kế bên đã xâm lấn lãnh thổ của nó. Nó đã thua.
Nó giương cao vuốt đập mạnh xuống thân cây khô đầy tức tối, cố sức cào nát thân cây như thể đó là miếng thịt nai vàng vừa nãy. Nó lại gầm lên tiếng gầm dũng mãnh mà đầy buồn tủi. Cả khu rừng như co rúm lại bởi tiếng gầm quen thuộc. Những con cú đêm cũng sợ sệt rúc mình vào một hốc cây nhỏ nào đó, vì sợ. Phải, chúng còn sợ nó, vì chúng chưa biết nó đã thua. Chưa biết nó đã mệt mỏi.
Sau cơn tức giận, nó lại mệt mỏi nằm xuống dựa vào thân cây khô mà nó vừa hành hạ. Nó rên ư ử và liếm nhẹ vết thương trong trận thư hung. Và theo ánh trăng dịu êm cùng làn gió thoang thoảng dễ chịu, nó dần chìm vào giấc ngủ với một giấc mơ anh dũng khác để quên đi nỗi buồn.
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về