Viết cho Thủy Tinh
Chuyện cổ tích giữa đất liền và biển
có bao giờ hết được đâu em
Ai chẳng biết mênh mông là lòng biển
Thuỷ Tinh ơi biển mặn muối ngàn đời.
Nước mắt cạn cằn khô tim chúa tể, một chữ TÌNH sao đắng quá Mỵ Nương ơi. Chưa ai trách vua Hùng Vương thiên vị, nỗi lòng con oán cha mẹ bao giờ, chỉ ngậm ngùi mài thương nơi lòng biển trai ngọc đời đời ôm tuyệt vọng tan mơ.
Ai chẳng biết vừng vàng như núi Tản, chuyện ngàn năm báng nhạo với chê cười, đâu ai hay Thuỷ Tinh nơi xứ sở, lặng lẽ buồn với sầu một tương tư. Nước mắt lòng mặn lắm Thuỷ Tinh ơi, đâu ai hay Mỵ Nương hiểu hay không hiểu? Trùng điệp núi non xa xôi cẵn cỗi, ai tìm được Mỵ Nương nơi đâu, chỉ biết muôn đời dưới lòng biển thắm sâu, ngàn năm, ngàn năm con tim Thuỷ Tinh vẫn dạt dào sóng.
Sóng dâng cao buồn phiền nguồn cội, gác tía cung vàng ôm tim ngọc mồ côi. Voi chín ngà gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Thôi tại sao không phaỉ là ngọc trai , san hô, cát biển.
Chưa ai trách vua Hùng Vương thiên vị
Núi non trập trùng ai tìm được Mỵ Nương nơi đâu
Chỉ biết muôn đời dưới lòng biển thẳm sâu
Ngàn năm ngàn năm có thuỷ tinh vẫn đợi
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về