Cách đây không lâu, tôi có việc cần tìm lại vài quyển sách. Đang lục tung mấy thùng giấy vốn bị đóng bụi lâu ngày ở nhà, tôi tình cờ tìm ra một vật đã "thất lạc" từ rất lâu. Đó là chiếc hộp màu đỏ, vuông vắn, khoảng bằng kích thước của hộp đĩa CD bây giờ. Dù đã cũ, nhưng chỉ phủi qua lớp bụi, nhãn hiệu Maxell vẫn còn hiện rõ như muốn gợi lại cho chủ nhân những chuyện vui buồn nó từng chứng kiến tưởng đã ngủ yên suốt mấy năm qua. Tôi lặng người, mở nắp đậy, hồi hộp như trong tâm trạng của người sắp được gặp lại cố nhân. Bên trong, những chiếc đĩa mềm, dẫu qua bao năm tháng, vẫn không thay đổi nhiều. Đĩa ngoài cùng còn ghi rõ dòng chữ "MS DOS BOOT". Kế đó là "VietRes", "Turbo Pascal", ... Chiếc đĩa nằm khiêm tốn dưới cùng là "Bài Tập" được ghi bằng nét chữ nắn nót, nhẹ nhàng như chỉ sợ làm hỏng mặt băng từ. Dưới dòng chữ đó là một nét bút đỏ rắn rỏi: "đĩa bị nhiễm virus". Tôi xem lại nội dung bên trong vốn chất chứa bao chuyện buồn vui chiếc hộp ấy . Sau nhiều ngày tìm kiếm, rốt cục tôi cũng đã rinh ra được một bộ máy cũ mèm. Chiếc máy vi tính cổ lỗ với ổ đĩa to đùng được lôi ra trong đống máy móc cũ của công ty khoảng vài ngày trước khi chúng được chở đến bãi phế thải. Thử lại cho chắc chắn rằng máy vẫn hoạt động và thổi sạch bụi bám trong ổ đĩa, tôi chỉ còn việc đợi đến cuối ngày để tha hồ quay ngược về quá khứ ngỡ đã mãi rơi vào quên lãng. Cuối ngày hôm đó, Khi chỉ còn lại một mình, tôi mới cho vận hành "cỗ máy thời gian" kia. Những tiếng kêu cọt kẹt của đầu từ phát ra như được vọng lại từ một nơi xa thẳm trong tâm trí. Màn hình đen trắng dừng lại ở dòng chữ: "Please insert your bootable diskette to continue" Cậu học sinh thực tập ngày nào hiểu ngay "mệnh lệnh", lẳng lặng bỏ vào ấy chiếc đĩa "MS DOS BOOT". Nhấn Enter và hồi hộp đợi kết quả. Những tiếng cót két cọt kẹt lại phát ra khi liên tục, lúc thì ngắt quãng. Sau cùng, "MS. DOS 5.5" cũng đã hoàn tất phận sự, dấu nhắc chớp chớp A:> chờ lệnh. Chỉ đợi có thế, tôi thay vào đĩa "Bài Tập", "dir" ra những file có tên theo thứ tự từ baitap01 đến baitap42. Đĩa "Pascal" - vẫn còn đó bộ chương trình dùng để chạy mấy bài tập kia. Rồi đĩa "VietRes" - tôi tìm lại những file văn bản ngày nào: những bài hát, mấy mẩu truyện vui, những đoạn thơ và có cả thư tình nữa . Ngày chúng tôi từng mòn mỏi đợi chờ rồi cũng đến. Cái ngày cả lớp lục tục xếp hàng ngay ngắn trước căn phòng máy lạnh "huyền bí" kia để chờ đến lượt mình được thực tập trên "chiếc chìa khoá vạn năng" để mở kho tàng tri thức. ... Giờ thì tôi đã nhớ ra rồi, âm thanh cọt kẹt của cỗ máy ngay bên cạnh mình lúc này nghe như vọng lại từ nơi xa thẳm chính bởi nó là âm thanh của ngày nào khi lần đầu tiên tôi phấn khởi nhấn nút power trên "đầu máy" nằm ngay dưới cái "tivi". ... Lúc ấy tôi cứ tưởng "màn ảnh Tivi" trước mắt mình sắp trình diễn một điều gì đó thần bí lắm, sẽ có những hình ảnh quay quay như trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng. Nào ngờ cái tivi đen trắng này chỉ hiển thị vài dòng chữ khô khốc mà chúng tôi có thể lùng bùng đoán mò là nó đang khởi động. Khi khởi động, đầu máy phát ra tiếng cọt kẹt nhè nhẹ, có lúc kéo ào ào như người ta đang cưa gỗ, có khi bất chợt im hẳn như bác thợ nghỉ tay. Chỉ đến khi tự mình giải được bài phương trình bậc hai aX^2 + bX + c = 0 thì tôi mới thật sự thấy tự hào. Thời gian ấy, cậu bạn thân đeo kính cận đổi màu của tôi may mắn hơn vì hắn đã được học qua Tin Học trước rồi. Vì thế hắn là người "thầy" hướng dẫn thực tập đầu tiên của tôi và hẳn nhiên của mấy cô bạn trong lớp nữa, nhất là cô thủ quỹ có mái tóc bềnh bồng. Chẳng trách chàng, trong một lần cùng nàng thực tập máy tính tâm hồn để đâu mà làm mất tiêu cuốn lập trình Pascal khiến chàng phải nhịn không biết bao nhiêu bữa ăn sáng mới mua lại được. Dành dụm hơn cả tuần, tôi cũng đã mua được cho mình chiếc đĩa mềm mỏng dính đầu tiên. Chiếc đĩa có khả năng lưu trữ "to" lắm: tương đương khoảng 360 ngàn ký tự (360KB). Tôi đã mơ ước được lưu lại tất cả những bài tập lập trình của mình để ngày nào đó còn ñe ålại sau sử dụng. . Hôm đó vừa đến phòng thuê máy, tôi đã nhét ngay cái đĩa mới toanh này vào một máy tính mà quên lời "thầy" tổ trưởng dặn phải khởi động máy lại trước khi dùng. Tai hại hơn, tôi đã quên lấy cái miếng protect đen đen be bé dán kín cái ô "chống ghi" nho nhỏ bên góc trái của đĩa. Vì thế, đến hôm thực tập trên trường, vừa bỏ chiếc đĩa mềm mến yêu vào máy định save lại bài tập, mai này còn xem laïi . Khổ thân, tất cả cũng do sự lơ đễnh của tôi mà ra cả. Không phải vì tôi không đủ khả năng mua lại đĩa khác, nhưng tôi thương nó lắm vì đó là "đứa" đầu tiên. Tôi không thể thẳng tay ném nó vào thùng rác được. Tôi cũng không thể để gần mấy đĩa khác trong hộp, lỡ con virus quái quỷ kia bò qua mấy đĩa chưa dán protect thì khổ. Thế là tôi âm thầm cất nó riêng trong chiếc hộp để ở một nơi chỉ mình tôi tìm thấy trong nhà, lòng thầm mong đến một ngày sẽ có người tìm ra cách "cứu chữa" nó. Mỗi khi nghĩ về chiếc hộp ấy, tôi sẽ tự nhắc nhở mình về tính bất cẩn có thể đem lại "hậu quả không lường". Vài tuần sau, khi đã biết virus không thể "bò" được, tôi mới dám bỏ mấy đĩa khác vào chung hộp với đĩa đầu tiên. Hai tháng kế, khi người ta tìm được "thuốc chữa" cho chiếc đĩa đầu tiên của mình, tôi mới thấy nhẹ nhõm cả người Còn nhớ những ngày học lập trình đầu tiên, anh chàng tổ trưởng thường rủ tôi đến thuê máy ở nhà văn hoá thiếu nhi. Ngày đó, chúng tôi học được khá nhiều điều bổ ích. Một trong những điều mà hai đứa phải nhớ đến tận bây giờ là file CGA.CGI không phải là "Con Gà", chữ Cgi cũng không phải viết sai của chữ BGI. Cho nên trong tin học chằng có "con gà" nào để nhấm nháp với bia BGI hết. Tôi cũng nhớ những ngày lọc tọc gõ thư tình trên máy tính, chẳng phải để gởi cho người tôi yêu đâu. Gởi thư tình bằng giấy in ra thì còn gì là lãng mạn. Ôi những lá thư chưa bao giờ được gởi ấy, chúng được lưu vào đĩa chỉ bởi chủ nó muốn giữ lại mãi vì sợ giấy trắng kia rồi cũng sẽ có ngày bạc phai. ... Tiếng chuông điện thoại réo rắt kéo tôi trở về với hiện tại. Cả buổi tối, loay hoay mãi tôi vẫn không thể tìm được cách nào chuyển những files lưu trong mấy chiếc đĩa kia vào máy tính hiện nay. Mai đây chiếc máy tính cổ lỗ vừa nhặt được sẽ theo số phận đã an bài, nó sẽ nằm ngổn ngang trong bãi phế liệu, có trời mới biết rồi sẽ đi về đâu. Chiếc hộp đĩa ấy thì tôi có thể giữ mãi. Nhưng không gì đảm bảo được những file trong đó có thể tồn tại theo thời gian. Sẽ có ngày chúng không bao giờ phục hồi được nữa, sẽ không còn ai biết đến chúng. Ngành IT mà tôi đang theo sao mà bạc bẽo như thói đời vậy. Cái mới đẩy lùi cái cũ không thương tiếc. Kỹ thuật mới ra đời không bao lâu thì những gì thuộc về kỹ thuật cũ đã phải nằm chơ vơ trong nhà kho, chẳng ai biết đến, để chờ ngày được nghiền nát không còn lại dấu vết gì như chúng chưa bao giờ xuất hiện trên đời này vậy. Có chăng những tình cảm chân thành sẽ có thể tồn tại vĩnh cửu ít ra là trong lòng những ai biết trân trọng.
|
1 Góp ý:
bạn tìm bài này ở đâu vậy chỉ mình với
bài còn hơi dài
tui cũng ko có thời gian để đọc
đề nghị bạn viết ngắn lại
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về