Lại là đêm, màn đêm vô tận, đêm huyễn hoặc không màu sắc, đêm buồn, cô đơn quá. Màn đêm cứ dài mãi, cuốn tâm hồn nó đi đâu không biết nữa...
Mưa, lại là mưa. Màn mưa lất phất ướt áo ai... Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh điện đường, những giọt mưa lung linh, đep làm sao... nhưng cũng mang nỗi buồn bao la. Mưa cứ rơi, mưa lặng lẽ khóc, khóc thay lòng người.
Đêm nay, chuyến tàu cuối sẽ mang con bé trở về. Người mà nó đã từng yêu thương vô cùng, và... cho đến bây giờ vẫn vậy. Hình ảnh con bé mãi là đề tài vô tận trong ký ức nó. Nó vẫn thường ngẩn ngơ ngồi nhớ con bé. Không biết con bé có cái gì mà nó yêu đến vậy, hay đơn giản: yêu chỉ là yêu. Ngày hai đứa còn học chung cấp ba, nó đã trót dại nói những lời không nên nói ấy, để rồi suýt chút nữa phải hối hận vì để mất đi tình bạn đẹp... Cũng may con bé hiểu nó, không trách nó...
Ngày mai chắc trời vẫn sẽ còn mưa, nó sẽ sang nhà con bé, nói vu vơ đôi câu chuyện vui, rồi rủ con bé đi chơi đâu đó. Mong sao tình bạn sẽ mãi đẹp... Tối mai nó lại phải ra HN, nơi mà con bé mới từ đó về. chỉ chơi với nhau được một ngày, nhưng có sao đâu, ngày tháng còn dài mà, rồi sẽ còn gặp lại nhiều.
Thời gian liệu có thay đổi được gì...
Hôm nay, sau chuyến tàu dài và mệt mỏi nó đã tới nơi nó cần đến. Nhưng dư đinh hôm qua nó đã không làm được. Không gặp được con bé, nó cũng buồn, nhưng chỉ một chút thôi, nôi buồn cung qua nhanh thôi mà...
Nó sẽ phải cố gắng hơn, ra HN để học mà, tình cảm chỉ là phụ thôi. Nó tự nhủ với lòng mình, tự hứa với con bé rằng sẽ cố gắng học thật tốt, để sau này... có thể làm một cái gì đó...
|
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về