Đêm , lại là đêm vô tận, không biết từ bao giốn đã bắt đầu những dòng suy tư từ đêm...
Mưa, đêm nay lại một đêm mưa. Mưa như trút nỗi buồn, mưa như lặng lẽ khóc. Dưới ánh sáng mờ ảo của diẹn đường, những giọt mưa long lanh như những giọt nước mắt. Đep nhưng sao buồn quá...
Tuổi hai mươi nó bước vào đời... Đời là gì nó còn vẫn chưa định nghĩa được. Mới hai mươi tuổi đầu thì đời nó có gì đáng nói. Vậy, sao nó vẫn buồn. Sống ít thôi nhưng sao... nó không tìm thấy niềm vui muốn được sống, ý nghĩa nào để nó tiếp tục sống. Vậy là đã lãng phí hai mươi năm rồi, mẹ nó còn đó , ý nghĩa cuộc đời bà là nó, và còn biết bao nhiêu người sống khổ, sống đói, nhưng họ vân sống, sống vì cái ý nghĩa nào đó. Hay nó sống sướng quá rồi đâm hư.
Có lẽ phải thay đổi một chút. Ừ, nhưng đổi sao bây giờ. Nó đã quen với ý nghĩ "mình sinh ra chẳng để làm gì" rồi. Đi tìm một ý nghĩa nào chăng? Học để làm giàu cho đất nước, hay đi giúp đỡ các em nhỏ, nhưng người nghèo... Bật khóc, nó biết nó không làm được những việc lớn như vậy. Và buồn... Manh nha trong đầu nó cái ý nghĩ điên rồ " hay thôi không sống nữa, để dành phần cho người khác vậy". Mỉm cười, nó cứ như một thằng điên, nước mắt chưa khô thì đã cười, nụ cười mãn nguyện. Nhưng không sao, nó đã tìm được ý nghĩa của nó. sống là để sống, mang yêu thương đến cho mọi người, cũng có thế nó sống chỉ để được mẹ nó yêu thương . Nhưng trước hết nó hãy sống tốt, và... "đời còn dài quá còn biết bao nhiêu việc mình chưa làm, còn biết bao nhiêu niềm vui đang đón chờ, còn bao nhiêu thử thách phía trước, ý nghĩa lắm chứ".
Đêm không còn vô tận, mưa cũng đã dừng. viết xong, nó sẽ có những giấc mơ đẹp. Ngày mai sẽ lại đến với nhiều niềm vui...
|
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về