ĐÔI CHÂN
Đôi khi nó nhìn đôi chân của mình và rồi bật khóc, ước gì và giá như ......tất cả đã quá muộn màng với nó. Giá như ngày hôm đó nó đừng ra khỏi nhà và cũng đừng dắt chiếc xe máy ấy thì đâu phải khóc như ngày hôm nay. Đâu còn đôi chân trắng muốt mà nó tự hào, đâu còn có thể đi những đôi guốc mà nó thick và cũng ko thể chạy nhảy như những người bình thường, nó ko tin là nó đã là người tàn tật, nó ko muốn chấp nhận sự thật quá đau lòng, nó còn quá trẻ và còn rất nhiều việc muốn làm,nó ko thể mặc váy, ko thể hở đôi chân của nó, niềm tự hào của nó. Nó trách cuộc đời này sao quá nhẫn tâm nhưng nó lại nhận ra lỗi là do nó, với bước đi khập khiễng nó ko còn muốn gặp ai và chỉ luôn nghĩ đến cái chết.Nhưng nó lại ko đủ dũng cảm để chết,nó sợ nhìn thấy mẹ nó khóc vì mẹ đã khóc vì nó quá nhiều, mẹ đã đau khổ nhiều rồi, nó đã cô gắng ko khóc để mẹ ko buồn nhưng ko ngăn được vì tủi thân và nhận ra sao mình ko còn là mình, chỉ là nỗi buồn của người khác mà thôi, là gánh nặng hay là một cái gì đó tương tự.... Nó có thể bắt đầu và có một cuộc sống bình thường của những người bình thường ko ? ??Nó trở lại với cuộc sống cô độc và khép mình lại!!! ko còn là nó của trước đây nữa rồi, nụ cười vô hồn và ánh mắt buồn, ko còn là nó của ngày hôm qua vui vẻ !!!!nó có thể tìm lại chính mình hay ko ???nó ơi !!!
1 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về