» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình
   
   
   
 
Thứ Ba, ngày 16 tháng 01, 2007

THỜI GIAN .....
Điểm Ngôi sao Blog: 113 (20 lượt)
| Bình chọn:

Thêm một ngày nữa, có một khoảng thời gian rỗi ngồi nhìn lại.
Gần lắm, một ngày sinh nhật. Gần lắm, một tuổi mới, và có lẽ sẽ nhìn về phía trước nhiều hơn chỉ ngoái đầu về phía sau.
Đôi lần quên mất ngày sinh nhật của mình. Và ngày trôi qua, bình thường như mọi ngày. Đôi lần quên, nhưng được ai đó nhớ hộ. Cái cảm giác khi đang ngủ vùi trong phòng, bỗng nghe tiếng gõ của và vừa thò cái mặt ngái ngủ ra thì: "Chúc mừng sinh nhật!".  Ô, sinh nhật sao? Những người bạn của anh mình thật dễ thương, nhớ hộ mình một ngày lẽ ra mình không được quên, và vào lúc 11:00p.m, chỉ còn 1 giờ nữa là qua ngày mới, 3 anh em kéo nhau đi ăn mừng. Chỉ là quán bên đường với bàn ghế nhựa và mấy cây kem tươi, nhưng lòng nghe vui vui. Và nhẹ nhõm. Như là bình yên.

Nhớ Dung và cái thẻ mượn sách ở thư viện giá 40k nhét trong tấm thiệp. 40k hơi bị xa xỉ với túi tiền của mình khi ấy, nên ko làm thẻ, và ko lôi sách về nhà được, ngày nào cũng phải đi thật xa lên cắm thư viện. Rút cái thẻ mượn ra, nhìn sang thấy nụ cười của nó, và mình cũng cười. Có mượn sách được hay không cũng không hẳn là chuyện gì quan trọng, nhưng một món quà như thế có thể thay cho một thông điệp, rằng mình có 1 vị trí chắc chắn trong lòng người bạn kia. Khi mà một ai đó đủ quan tâm để hiểu bạn cần gì, cho dù bạn ko nói ra, và nhất là ai đó vốn rất vô tư, ít quan sát - thì sao bạn có thể không mỉm cười?

Nhớ Hoàng và thái độ bình thản của nó, không một lời chúc mừng, nhưng khi mình về đến nhà đã thấy 1 giò phong lan treo ở cửa sổ. Những giống lan cắt cành đểu giả và một người không chơi hoa, thiếu kinh nghiệm như Hoàng thì không thể tránh khỏi việc mua phải 1 giò lan chỉ nở hoa 1 lần nhờ thuốc kích thích sinh trưởng - rồi ngủm. Nhưng mình đã giữ được nó bằng mọi cố gắng có thể, để nó còn sống và còn nở hoa tiếp tục. Như một lời nhắc nhở rằng cuộc sống sẽ vẫn còn đấy, một khi còn những nỗ lực không ngừng, và nỗ lực ấy chỉ có thể duy trì bằng lòng ưu ái dành cho nhau.

Nhớ first love và tiếng cười trong veo như thể được tách ra từ 1 mảng trời xanh của một ngày đẹp nhất, và câu bình luận: "Thứ này chỉ để tặng những người ung thư sắp chết hay tương tự", khi mình ngắm nghía những ngôi sao xếp bằng giấy đựng trong chiếc bình thuỷ tinh mỏng manh trên những giá để hàng lưu niệm của nhà sách. Rời SG sau một kỳ thi Olympic, không nhớ về nhà sách, về sao gấp bằng giấy hay những con đường rực sáng ánh đèn nữa. Vậy mà khi: "say happy birthday and smile" thì món quà của X không gì khác hơn chính là chiếc bình thuỷ tinh với những ngôi sao nho nhỏ kia. Để lại nhớ về 1 điều gì đó gần như là bình yên, khi đứng bên cạnh nhau và nói những chuyện linh tinh nhảm nhí.

Nhớ N, và một món quà to khủng khiếp: một cái hộp, đúng ra là cái thùng - được gói rất đẹp và cẩn thận. Mình mở ra, trong ánh mắt ganh tị, ngưỡng mộ, và trong sự tò mò của đám bạn bè. Trong cái thùng xinh đẹp ấy, là 1 cái hộp khác, cũng xinh xắn. Sự hồi hộp tăng lên theo từng lớp giấy được bóc ra, 3, rồi 4, và 5 cái hộp, cứ như trong truyện cổ tích về 1 chàng hoàng tử phải đi qua 99 cửa để gặp được công chúa ngủ say vậy. Thử thách của N chỉ dừng lại ở của thứ 9, sau khi mở hết 8 cái hộp thì tin chắc rằng: "không thể nhỏ hơn được nữa". Có lẽ là "vòng tay cầu hôn" chăng? Vòng tay thì to quá. Nhẫn chăng? Chung quanh đám bạn xôn xao giục mình mở gấp chiếc hộp cuối cùng, nhỏ xinh, có buộc ribbon lụa đỏ thẫm - màu của crimson passion. Lại còn "càng nhỏ càng giá trị" nữa chứ, mà hình như là thế. Để rồi cuối cùng cả đám cười đến chảy cả nước mắt nước mũi khi trong chiếc hộp ấy chỉ có 1 cục tẩy nhỏ xíu, và dòng chữ của N: "Mày tưởng bở hả con?". Nói về trình độ chơi khăm, có lẽ mình luôn thua N 1 bậc. Nhưng chả sao, được 1 hôm cười vãi lúa như thế cũng coi như một món quà rất tuyệt rồi. Mà cái mặt mình nữa, sao lại cứ hay vào rừng mơ bắt con tưởng bở thế nhỉ?

Nhớ Darling - những ngày đầu quen nhau, đôi bàn tay anh to và ấm áp nắm lấy tay mình, bảo rằng tay này sẽ nấu ăn cho anh, sẽ chăm sóc anh, sẽ ru con của chúng ta nữa. Ô hô, ru con thì được, chăm sóc anh cũng okie, chứ nấu ăn thì dám bệnh viện liên tục nhận người nhập viện do ngộ độc thực phẩm mất. Nhưng công nhận tay mình đẹp và khéo léo. Sinh nhật, anh gắn một bó hoa trước cửa, mà Lily sao bao giờ cũng thơm nồng nàn thế nhỉ? Cả đĩa nhạc với giọng hát Josh Groban dày, trầm và đầy tình cảm, một giọng hát vừa kịp già dặn nhưng chưa dứt hết chất trẻ con. Và khăn, và xà phòng, và 1 chiếc thau nhỏ "để em rửa tay đẹp". Tay đẹp đã là của anh. Khăn thì cũ rồi, xà phòng nằm trong tủ quần áo, giữ một mùi hương của thuở ban sơ vương vấn nhẹ nhàng, và cái thau thì theo đúng mong ước của anh, tay đẹp tận dụng nó làm công cụ nấu ăn. Thông thường là lấy trộn Salad. Và vì chất liệu inox rất bền, rất cứng cáp - nên tay đẹp của anh cũng an tâm mở nhạc rock ầm ĩ, cho hàng xóm thưởng thức cùng. Nếu có ai sang gõ cửa, cùng lắm đội cái thau lên đầu rồi hiên ngang ra mở. Túm lại, không ai lo lắng cho mình 1 cách toàn diện như darling cả.

Và một tuổi mới gần lắm. Bạn thân không ai còn ở đây. Bảo darling rằng, em sẽ cùng anh kiếm cái xó xỉnh nào đấy, không tổ chức gì cả. Có 1 ngày của riêng mình và đem chia sẻ cho một người rất đặc biệt trong đời mình, thế chẳng phải rất hay sao?

Lại đi công việc cho ngày chủ nhật. Không có người yêu bên cạnh. Lại một con mp4 thả vào tai những bản nhạc quen. Và một Mai lẩm nhẩm hát cho trái tim mình nghe, rằng những khát khao còn mãi: "hearts are yearning, longing for love and a chance to be free". Sắp thêm một tuổi, già hơn một chút rồi. Cuộc đời vẫn trôi như cơn gió qua những cánh quạt xoay nhịp nhàng, và tháng ngày luôn mang lại những điều hứa hẹn đáng yêu.
Time goes wherever you are
Time is your guiding star
That shines through all your life
Makes you feel and move

Không thể nào "níu đôi chân thời gian", và cứ thế tháng ngày bước những bước dài lặng lẽ qua cuộc đời mỗi người. nhìn về phía trước, tương lai như một vì sao xa. Có khi ánh sáng kia chẳng phải là của ngôi sao ấy đâu. Nhưng vẫn tin, và vẫn bước về phía mà mình nghĩ là chân trời. Để trái tim còn có thể giữ được những âm điệu rộn ràng khi tâm trí rối bời trong bao nhiêu những nghĩ suy.
My dreams are out in the far
So are yours a part
Of secret fairy tales
Dripped on the wings of a mystery mill

Nhìn lại, những giấc mơ trôi qua tay nhiều đấy chứ nhỉ? Và có thể những giấc mơ lấp lánh màu đỏ thẫm của mình đã chắp cánh bay mãi lên tận trời cao, trở thành 1 phần của dải cầu vồng mềm mại vắt ngang lưng chừng trời sau cơn mưa lớn.
Windmill, windmill, keep on turning
Show me the way, Take me today
Windmill, windmill, hearts are yearning
Longing for love and a chance to be free

Lại mỉm cười. Xe bus đông người. Và không có anh. Nhưng chẳng phải trong trái tim luôn khao khát, vẫn luôn là mái nhà bình yên để một ai đó cùng tình yêu ở lại sao?
Don't feel alone and depressed
Someone will come at last
To soothe your stumbling mind
To keep it away from the evil storm

Ừ, someone will come at last. Và ta tin ...

Beautiful Freak >> 11:47 PM 1 góp ý

1 Góp ý:

Vào lúc 05:19 PM | Thứ Ba, ngày 17 tháng 07, 2007, (¯`·.º-:¦»-boypro---»¦:-º.·´¯)

cu0cs0ngvanc0ntui thick bai` nay`!!!_____

» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !

<< Trở về

Blog crimsonmai
crimsonmai

Tên:
Beautiful Freak
Nơi cư ngụ:
Sài Gòn, Vietnam

Số điểm của Blog này là 9846 (số lần vote: 1748)

Xem thông tin cá nhân
Album Cá nhân
Danh sách bạn bè (133 bạn)
Kết bạn với blog này
Gởi tin nhắn
Thông báo bài xấu

Bạn bè
hieept
conbelolem
chuyenbenle
jin03
nickgibaygio
violetleaf

Trang web của tôi

Đường dẫn yêu thích

    Các bài viết trước

    Lưu trữ

    Lưu bút

     
       
     
    Bản quyền thuộc về công ty TNHH giải pháp doanh nghiệp An Thành I.Q