Em mặc chiếc áo sơ mi nâu có những viền ren dài đến ngang đùi, quần Jean ôm ống đứng - màu xanh là lạ, mang đôi giày búp bê màu đen giả da thuộc, tất cả em đều mới mua, bằng số tiền mẹ cho, ngồi ở trạm xe bus màu hồng, chờ chuyến xe bus đưa em đi, đến quán cafe quen thuộc vào một sáng CN.
Bạn nhìn em, ngó nghiêng qua lại. Đèn trong quán mờ. Quán như cái hộp diêm, bé tí, bít bùng. Em ngồi xuống bên cạnh, chạm những ngón tay lành lạnh của mình lên tay bạn để trên bàn, cười: "Đừng nhìn nữa, kiểu của em vốn thế mà!". Em thích không khí ở nơi này, nó riêng tư, không nhìn rõ mặt người. Em trốn ở trong đó. Những ngày này năm trước, chạm vào tay anh, những ngón tay to và thô ráp, những-ngón-tay-thật-sự-rất-bình-yên đối với em, không gian ấm áp. Em nhớ!
Memories. Một người phụ nữ già nua với những nếp nhăn, khuôn mặt vẫn còn lưu giữ được nét đẹp quí phái, bước chân đến cửa một tòa nhà. Chiếc đàn piano cũ, nằm im lìm, vương bụi. Vỡ òa ra với chất giọng trong vắt của Sharon trong không gian cũ nát. "In this world you tried...". Bộ váy trắng. Guơng mặt trang điểm đẹp như thiên thần. Sharon của Farewell vẫn xinh đẹp như thế! Trong trắng như thế! Cao ngút. Tiếng đàn piano vỡ ra. Không gian bị va chạm. Những ẩn hiện. Những mảnh kí ức đẹp.
Em biết đến Sharon từ những ngày Within Temptation chưa thành thập. Những ngày, cô ấy còn đang hòa giọng mình với Avantasia, vùng đất huyền bí và linh thiêng, với một Gabriel vững chãi lao đi tìm cách giải lời nguyền cho Tình Yêu của mình... Em bảo với bạn rằng em nhớ. Kí ức mang màu xám. Và những kỉ niệm mang màu nâu, màu của sự cũ kĩ. Có một người chị, em yêu quí, yêu đồng thời cả hai màu ấy. Với em, đó là màu của những nỗi buồn.
***
"Làm sao em biết đời sống buồn tênh?". Một người bạn cấp III của em rất hay rỉ rả câu này, mỗi khi gặp em. Hoà, đứa bạn ấy, hát nhạc Trịnh nghe như vắt từ trái tim mình ra, tự sự, day dứt, sẻ chia. Em lắng nghe, thật cẩn thận. Thấy lặng yên.
Em ngồi với nó và Trung, một đứa bạn khác, ở Yoko, buổi chiều vắng khách, nhạc Jazz phát ri rỉ ở một góc loa. Nó lại vu vơ "Ngày tháng nào đã ra đi khi ra còn ngồi lại. Cuộc tình nào đã ra khơi khi ra còn mãi đây. Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ...".
***
Buổi tối. Em lại ngồi ở bến xe bus màu hồng. Lẩm nhẩm hát: "Ru em ngồi yên đấy, tôi tìm cuộc tình cho".
Khi anh hai đưa cho em đĩa cd em cần, em đã quày quả quay trở lại tiệm Net, mở ra. Anh hai đưa nhầm đĩa . Thấy hụt hơi một chút. Nó giống như cảm giác mình mong chờ điều gì đó nhưng không thành.
Như khi em bấm dãy số đã từng quen thuộc và thấy báo Wrong Number, em đã không tin vào mắt mình. Thử lại lần nữa và chắc chắn, số điện thoại ấy không còn tồn tại. Em thở dài. Không phải là sự nặng nề, em thấy mình nhẹ nhõm.
***
Sẽ có một ngày nào đó, nhanh thôi, khi tàu được sửa xong, anh sẽ lại gắn mình với những chuyến hải trình. Em đã từng nhìn đăm đăm vào những ngón tay mình, gầy guộc và thấy nhói lòng, bởi những ngón tay anh đầy vết chai cứng. Em thấy mình bất lực. Cảm giác trong em đổ đầy chuếnh choáng.
Màu nâu đi về phía em, những chiếc áo mới, đôi giày mới. Em nghỉ làm, cho mình được thảnh thơi. Em sẽ nghỉ ngơi, một thời gian vừa đủ dài. Em không muốn mình chạy mải miết nữa. Em muốn thong dong đi, mặc kệ dòng người ngoài kia đang lao theo những ước mơ to lớn khác. Cũng như em không thể nào ngăn được, một ngày, nỗi nhớ đầy ứ lên trong em. Phát khóc.
***
Em không viết về những điều khác ngoài cuộc sống của em. Bởi nơi đây là thế giới của em, blog của em. Đã quá đủ cho những bon chen thường nhật. Quá đủ cho những điều luôn có vẻ to tát. Quá đủ cho tất cả mọi điều, em về với em.
Em không thích người ta vẽ mọi thứ lên bằng tưởng tượng. Cũng không thích sống với những cảm-giác-ảo-tượng-giống-như-thật, em gặp một vài điều đấy ở xung quanh em, một vài người em quen. In ít thôi. Chút chút thôi. Em học được điều đó ở người chị em yêu quí. Người yêu màu xám và nâu.
***
Em sẽ ngủ một giấc thật ngon đủ 18 tiếng. Rồi thức dậy. Em sẽ duỗi thẳng những lọn tóc loăn xoăn, mất trật tự và luôn xù lên như tổ chim sẻ sau mỗi giấc ngủ. Em thích mình giống mẹ. Mẹ em tóc xoăn tự nhiên, đen nhánh.
***
Như những ngày chưa quen anh, em sẽ lại ngồi ở quán cafe, bàn cũ, với bạn, khi anh đi. Em sẽ không buồn. Em sẽ mặc áo sơ mi nâu, mang giày nâu, những màu sắc mang nỗi buồn ra phía ngoài tâm cảm. Nỗi buồn. Cột chặt lại. Để gió mang đi.
Người yêu ơi, dù mai này cách xa
Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta
Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa anh, ta càng thấy yêu hơn.
(Điều giản dị - Phú Quang)
2 Góp ý:
Những giấc mơ của em bây giờ mang màu xanh. Màu của hi vọng, anh ạ! :x
Dịu dàng hạt nắng đùa trên tóc mai...
Tóc em dài hay ngắn? Những giấc mơ của em có còn mang màu nâu?
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về