Quán cafe nho nhỏ với bảng hiệu màu xanh. Không hiểu sao tôi có ấn tượng với màu xanh lạ lùng. Cái gam màu nhẹ, dịu mắt đấy luôn đem lại cho tôi cảm giác dễ chịu. Cũng có lẽ vì thế mà tôi thích màu xanh (tất nhiên là xếp sau màu vàng rồi ^^). Decor của quán cho người ta cái cảm giác trống và còn đang thiếu. Thiếu, để người ta có nhu cầu hoàn thiện cái chỉnh thể còn đang dang dở đấy. Và vì thế, người ta đến một lần, hai lần, rồi ba lần, và bắt đầu làm cho quán hoàn thiện hơn.
Ở Lặng. Tôi quen với T., một chàng trai sinh năm 81 bị khiếm thính. Cậu ấy khá điển trai và có đôi mắt rất sáng, cùng nụ cười thân thiện. Tôi học được cách nói từ "Cám ơn" bằng tay, và nói cả tên tôi cũng bằng tay. Thật hay khi câu đầu tiên học bằng ngôn ngữ cử chỉ, tôi lại học được từ "Cám ơn". Nó như thể tôi đang được "nhận" từ cuộc sống điều giản dị nhỏ bé mà hạnh phúc. Phần lớn chúng tôi trao đổi bằng ngôn ngữ viết. Thế giới của những người kém may mắn mang lại nhu cầu giao tiếp rất lớn. Chúng tôi đã nói chuyện bắt đầu từ những điều đơn giản nhất, như: Tên, tuổi, chỗ ở, công việc hiện tại, bố mẹ làm gì, anh chị em trong gia đình... Chỉ là những điều sơ đẳng nhất, nhưng tôi đọc được trong mắt cậu ấy niềm vui hân hoan của một đứa trẻ. Nó rạng rỡ và làm cho người đối diện có cảm giác vui lây.
Ở Lặng. Tôi quen được với anh H., 1 trong 3 chủ nhân của quán. Anh hiện đang là giảng viên môn Truyền Thông của một trường cao đẳng có tiếng. Và anh cũng từng kinh qua hàng đống những nghề khác, mà một trong những nghề anh ấy đeo đuổi là Phóng Viên. Nó gần như là đam mê và sở thích của anh ấy, mặc dù hiện tại anh ấy chỉ "làm báo" dưới một danh nghĩa khác và góc độ khác. Anh bảo với tôi: "Đã là đam mê thì khó bỏ lắm em ạ. Cái nghiệp mà, chỉ có thể thực hiện nó khác đi thôi"...
Tôi thích được nói chuyện với anh H. về những điều gần như là vụn vặt. Từ những suy nghĩ ngô nghê cho đến những ước mơ và nhận định về cuộc sống. Tôi có thể thoải mái nói về mọi điều và lắng nghe kinh nghiệm của người đi trước. H. là một người khá tinh tế, cách sống của anh cũng nói lên điều đó. Từ những chuyện trong gia đình như anh có con, con anh ốm, anh loay hoay vì bất lực. Cũng như khi nó trở tính, phải dạy dỗ để nó ngoan hơn. Rồi đàn ông thì có cách giải quyết khác biệt, và phụ nữ khi không làm được gì thì thường hay khóc. Hay sự khác biệt giữa những người trẻ và những suy nghĩ trẻ...
Tôi học được cách lắng nghe, tìm được những điều mới mẻ trong những thứ đã quá cũ kĩ và bắt đầu trở nên nhàm chán. Tôi còn học được cả những hạnh phúc mà không phải ai cũng khám phá được khi kết hôn, có con với những khúc mắc thường ngày. Và hơn hết, tôi học được cách giao tiếp với những người mà trước đây, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tôi có thể nói chuyện được với họ, chứ đừng nói đến điều gì khác. Điều quan trọng nhất, tôi học được cách nhìn nhận những sai lầm mình đã vấp phải, biết rằng sau khủng hoảng tôi đã lớn hơn rất nhiều và cũng mạnh mẽ hơn cả.
Ở Lặng. Tôi thích ngồi bàn gần quầy, nơi có hai chiếc ghế, bên cạnh kệ sách nhỏ đựng sách quyên góp cho trẻ em khuyết tật, có một chậu cây to và trên tường là tấm poster to về hình ảnh một đứa trẻ đang học cách giao tiếp với cuộc sống. Tôi thích card của Lặng, nó màu xanh và bé nhỏ như bao loại card ở quán khác. Nhưng nó ấn tượng bởi dòng slogan dịu dàng với hình bàn tay biểu hiện chữ L: Love, Live, Listening và Lặng coffee shop.
Tôi thích Lặng. Bởi nơi đó, tôi "buột" phải lắng nghe. Điều mà không phải lúc nào tôi hay bất cứ ai cũng có thể làm được. Nơi tôi có thể chúi đầu vào một quyển truyện tranh, nghe bản nhạc không lời với tâm trạng cực thoải mái và dễ chịu. Nơi tôi chỉ gọi một ly nước và học được rất nhiều điều cho cuộc sống, mà điều đầu tiên là nói "Cám ơn". Nơi tôi nhìn thấy tôi luôn được nhận trước khi cho đi một điều gì đó. Và nơi đó, tôi có đủ thời gian và tĩnh lặng để nhìn lại chính mình trong của sống, của một ngày, của mỗi ngày và của cả những ước mơ sẽ được thực hiện.
Và hơn hết, ở Lặng, tôi học được cách yêu thương tôi nhiều hơn.
P/s: Lặng - 173 Trần Huy Liệu, Q.Phú Nhuận (gần ngã 4 Trần Huy Liệu - Nguyễn Trọng Tuyển)
3 Góp ý:
Phải đến đấy thử thì mới biết được.
Để hôm nào qua Lặng xem.
Thế sao! còn khoảng lặng thì sao.
Nhẹ nhàng và sâu lắng. ^ ^....Lặng
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về