» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình
   
   
   
 
Thứ Năm, ngày 14 tháng 12, 2006

TeenStory: Chuyện của Tuổi
Điểm Hội thi Ngôi sao Blog - 2007: 103 (18 lượt)
| Bình chọn:

 

 Hình như bất cứ lúc nào buồn, thì thế nào Ếch cũng sẽ xuất hiện ngay trước mặt nó như có thần giao cách cảm vậy. Có lẽ là do thế cũng nên, vì cả 2 đứa là bạn thân có bao giờ rời được đâu. Và ngay cả hôm nay, ngay lúc 2h sáng này, Ếch vẫn xuất hiện với cái kiểu đó trước mặt nó...

Nó vứt cả 2 chiếc dép cho Ếch, rồi nhón chân chạm lên nền đường sáng sớm tinh mơ lành lạnh. Lâu lắm rồi nó mới có được cái cảm giác trong trẻo như những ngày còn trẻ con, chơi lò cò mỗi lần trên đường về nhà (mà nó đã lớn đâu nhỉ?)... Nó nhảy một bước, giọng véo von: "Đây là lúc nhận được thư của Linh này"... Nhìn thấy cái dấu tổng cục của nước Anh, Luân Đôn, tự nhiên thấy lòng khẽ day day một chút cảm giác rất lạ. Nơi cái Linh, bạn thân nó, đang học cùng với một người nữa này. Trong thư L viết: "Tao thèm được như ở nhà, đạp xe lòng vòng trong lòng cái TX bé tẹo với mày. Mong được nghe lại giọng cười trong veo của mày, rồi sau đó lao ầm vào nhà thằng Long để bắt nó phải pha nước cam cho cả 2 đứa...". Uhm, hồi ấy suốt ngày 2 đứa đi chung với nhau, nhiều đến mức cứ nhìn thấy mặt nhau là lại toàng toạc lên: "Tao chán nhìn thấy mày wá rồi". Còn một đoạn nữa "Tao hẹn Jo những 10 lần thì mới gặp được nhau 10ph. Jo bảo nó với mày đã xong hết mọi chuyện rồi. Tao chẳng biết như thế nào? Mày lại giấu tao chuyện gì đó à? Nước Anh lạnh kinh khủng. Tao quấn đến 4,5 cái áo ấm to sù mà vẫn còn rét đến nói không ra tiếng, chợt thèm ghê được chui cùng chăn với mày, ngồi nghe mưa gõ lộp độp...". Chưa xa lắm cái ngày 2 đứa bên cạnh nhau, giành chăn với nhau, rồi cứ ngồi suýt xoa giá như lạnh hơn chút nữa. Nhưng giờ nó ao ước: "Giá như có thể đem được một chút ấm áp của SG qua cho cô bạn thân"...

"Bước này là lang thang đi với Yến cả tối hôm trước này"... Cứ mỗi lần muốn thư giãn thì thế nào nó cũng cúc cù con bé, rồi sau đó 2 đứa lỏng nhỏng trên chiếc xe đạp mini, còng lưng đạp vòng vèo quanh mấy triền đê. Gió lộng thổi tung tóc, lẫn mùi khó chịu của kênh, nhưng vẫn thấy lòng vui lắm. Rồi giữa bao nhiêu người chạy xe máy trên phố, giữa những cô gái quần là áo lượt sài hàng hiệu, chạy xe sành điệu, nó với Thư lọt thỏm vào như 2 cô bé con lần đầu tiên lên thành phố. Nói như kiểu tụi bạn hay trêu là: "Nàng Lọ Lem chân đất"...

"Bước này là ngày chia tay với người anh mà mình yêu mến này"... Trái tim nó đã từng hân hoan mỗi khi đi cùng với anh, cố biến mình thành một con bé dịu dàng, ngoan ngoãn... Nhưng rồi lời chia tay hiển nhiên phải đến, vì nó chẳng thể nào buột vào mình những thứ thuộc về nữ tính. "Anh không muốn suốt đời chỉ chạy theo để nắm bắt cảm xúc của em". Nó không hiểu nhưng chia tay là chia tay, chỉ đơn giản thế thôi, dù lí do gì đi chăng nữa. Nó đã từng bảo anh đừng bao giờ quên đi người con gái anh đã yêu, và nó trân trọng tình cảm anh dành cho cô gái đó. Thế tại sao anh không thể nào bao dung một chút để trân trọng những gì nó trân trọng? Tại sao anh lại đem tình cảm của nó ra để so sánh. Anh là hiện tại, còn Jo là quá khứ. Một bên là cuộc sống, một bên là nơi để cất giữ niềm tin, tại sao anh lại buột nó phải lựa chọn 1 trong 2? Và thế là chia tay nhau...

"Bước này là ngày không còn khóc được nữa khi Long mất này"... Ừ, Long mất, nó chẳng khóc nổi. Mắt cứ ráo hoảnh, lạnh lùng và dửng dưng. Nhưng nó biết chỉ vì khi đau đớn quá, con người ta sẽ không còn thấy đau đớn nữa. Và vì thế nó cũng không khóc được nữa. Nó chỉ biết trong tâm hồn nó trống hoác, một mảng khuyết lớn mà sẽ chẳng có gì lấp nổi. Nó với Long như nó với Ếch bây giờ, hiểu nhau đến tận từng ngóc ngách trong suy nghĩ. Hai đứa cũng đã từng bỏ chân trần nhảy lò cò về đến nhà, trước con mắt tò mò lẫn ngạc nhiên của mọi người xung quanh. Điều đó giờ đã xa quá rồi...

"Bước này là ngày tiễn Jo đi này, dài hơn nhé, nhẹ nhàng hơn nhé!"... Có lẽ đến suốt đời nó sẽ chẳng bao giờ quên được Jo, cũng như chẳng bao giờ quên đi những người nó đã từng yêu quí. Nó nâng niu tình cảm dành cho Jo ở nơi thuần khiết nhất, trong sáng nhất. Chẳng ai có thể chạm đến đó và cũng chẳng ai có thể thay thế được. Nếu sau này ai đó yêu nó, thì cũng phải yêu luôn cả cái tình cảm nó dành cho Jo. Hoặc ít ra thì cũng phải trân trọng những gì nó trân trọng và đừng bao giờ kì thị hay so sánh. Jo là người đầu tiên lôi nó ra khỏi vỏ bọc và dạy cho nó biết yêu thương, để nó có được con bé là mình bây giờ...

"Bước này... bước này"... Cứ thế, mỗi bước nó lại nhắc đến một kỉ niệm cho Ếch nghe. Còn vài chục mét nữa thôi sẽ về đến nhà, Ếch vẫn kiên nhẫn đi theo và nghe nó tung hứng mọi chuyện. Có vẻ như Ếch hiểu lúc này nó cần làm một cái gì đó để nó thoát khỏi tâm trạng nặng nề của mình. Hiểu cũng đúng thôi, vì 2 đứa là bạn thân của nhau cơ mà...

"Và bước này là lúc nãy hét ầm ầm với cái kẻ đáng ghét kia đấy..." và ..."bịch".. Nó ngã oạch xuống đất khi vô ý để 2 chân vướng vào nhau. Nó đã ấm ức cả buổi tối rồi, giờ lại ngã, nó nghĩ đến câu nhắc nhở rất nham nhở của kẻ đó: "Lỡ mà ngã một phát thì lại...". Nó ngồi bệch luôn xuống đất. Ếch chạy lại rối rít quan tâm. Tự dưng nó oà khóc. Nó khóc không phải vì đau, nó khóc vì sao cái kẻ khó ưa kia không chịu hiểu là nó cũng muốn được quan tâm. Dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa con gái với trái tim con gái kiêu kì. Nó nấc lên như trẻ con. Ếch vẫn kiên nhẫn ngồi nắn chân cho nó, giọng dỗ dành: "Khóc như trẻ con thế? Định ăn vạ đấy à?"... Và cứ thế cho đến lúc Ếch cõng được nó về nhà, thì mắt nó đã sưng húp lên, sụt sịt, vẫn còn nấc nhưng đã hết khóc. Có lẽ đáng lí ra nó nên khóc từ trước đó, khi mà những chuyện dồn dập, nhưng nó đã cố đè nén chính mình, kìm lại những gì được coi là con gái, để ngẩng cao đầu lên cười rất cao ngạo...

Ếch cười với nó: "Giờ thì tin chắc là mày còn con gái đến 90%. Chẳng bao giờ trêu mày nữa". Nó phì cười:"Uh, là con gái đấy. Khóc đấy thì đã sao?" - "Vừa khóc đã cười, lêu lêu, xấu hổ..". Nó nguýt dài, xụ mặt lại... Nhưng nó biết giờ nó đã có thể cười. Chẳng ai lớn khi người ta mới 18 tuổi 1 tháng. Ếch trẻ con và nó cũng trẻ con. Nó cười, nụ cười vẹn nguyên như ngày nào bên Jo, bên Long, bên Linh. Nỗi buồn của ngày hôm qua len lỏi vào trong trái tim trở thành nỗi buồn trong trẻo...

Beautiful Freak >> 03:41 PM 2 góp ý

2 Góp ý:

Vào lúc 12:21 AM | Thứ Ba, ngày 01 tháng 05, 2007, tocroi

Em có thấy hạnh phúc khi mình có thật nhiều bạn tốt không? Đừng buồn nhé

Vào lúc 09:57 AM | Thứ Ba, ngày 16 tháng 01, 2007, Danny

Em có thấy hạnh phúc khi mình có thật nhiều bạn tốt không? Đừng buồn nhé!

» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !

<< Trở về

Blog crimsonmai
crimsonmai

Tên:
Beautiful Freak
Nơi cư ngụ:
Sài Gòn, Vietnam

Số điểm của Blog này là 9840 (số lần vote: 1747)

Xem thông tin cá nhân
Album Cá nhân
Danh sách bạn bè (125 bạn)
Kết bạn với blog này
Gởi tin nhắn
Thông báo bài xấu

Trang web của tôi

Đường dẫn yêu thích

    Các bài viết trước

    Lưu trữ

     
       
     
    Bản quyền thuộc về công ty TNHH giải pháp doanh nghiệp An Thành I.Q