» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình
   
   
   
 
Thứ Sáu, ngày 17 tháng 11, 2006

Một chút thu vàng.....
Điểm Hội thi Ngôi sao Blog - 2007: 130 (22 lượt)
| Bình chọn:

Mưa. Mồm cứ vờ vịt than phiền “thời tiết đỏng đảnh quá, cuối tháng 1 còn mưa thế này” nhưng thực ra thì khoái gần chết. Đang đi long tong với người yêu, thấy mưa hai đứa lập tức nảy ra ý định đi dạo một vòng thành phố. Đi dưới cơn mưa cuối mùa nhẹ nhàng, gió hiu hắt và có cả lá rơi lả tả quả là lãng mạn cực kỳ (về nhà mà bệnh nữa thì lãng …. nhách cực kỳ). Lấy cớ “lạnh quá” và nép vào sau lưng darling, cảm thấy mình thật sự được che chở ( vừa chở đi chơi vừa che phía trước cho bớt gió nữa :D). Mưa dứt, những con đường quận 5 ướt sũng, ngập tràn lá vàng. Lần đầu tiên cảm nhận được không khí mùa thu ở SG, dù mùa thu đã qua từ lâu lắc, và đông cũng sắp hết rồi. Những hàng cây sao và xà cừ cao sừng sững hai bên đường tiếp tục trút lá, đưa tay ra cố bắt lấy một chiếc, bỗng nghĩ đến một từ mình yêu thích “fall” . Fall – “Mùa thu” hay “rơi rụng” ? Có lẽ là cả hai nghĩa trên.

Không thích gọi mùa thu là “Autumn’ mà thích gọi là “Falls”, mùa lá rụng. Vừa diễn tả đúng hình ảnh, vừa có chút buồn đúng nghĩa của mùa ngay trong tên gọi. Tôi thích từ Fall, nghe vừa nhẹ nhàng, vừa gợi lên cảm giác chơi vơi bất định. Nói đúng ra SG làm  gì có mùa thu, chỉ hai mùa mưa nắng rõ rệt. Nhưng mỗi lúc trời mưa, khi những đám lá vàng hay những quả sao dầu xoay tít trên cao từ từ rơi xuống, lại thấy lòng nao nao. Một chút xao xuyến thoáng qua. Và bất chợt trong một cơn mưa, phát hiện thêm một điều khá hay ho về cái thành phố ồn ào này: SG ko có mùa thu, nhưng lại chất chứa đầy cảm xúc của mùa trong từng chiếc lá rơi.

Nhớ một bài hát lâu lắm chưa nghe. Bài hát gợi nhớ những kỉ niệm miên man về một thời đã qua, với mùa thu nơi cao nguyên. Một căn nhà nhỏ, một khung cửa sổ mở rộng nhìn ra khu vườn nơi những quả hồng vừa chín, đỏ mọng như những đốm lửa nhỏ. Hoa hồng đang nở rộ, những bông hoa trong vườn nhà màu sắc thanh nhã, dáng vẻ đài các, mùi hương lan toả dịu dàng. Cơn gió ẩm ướt thơm mùi lá thông lùa qua vườn xào xạc, thả ngoài khung cửa bao nhiêu là lá vàng. Thế là thêm một mùa lá rụng đã về.

Không ai diễn tả được hết những nỗi niềm mang theo trong một chiếc lá thu, cũng như không thể diễn tả được bằng lời thứ ánh sáng lấp lánh ánh lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi giọt nước mắt chầm chậm lăn dài, không do buồn bã, đau đớn hay mừng vui mà chính vì sự xúc động sâu xa tự đáy lòng, khi nhìn lá rơi ngoài khung cửa. Thật êm đềm và lặng lẽ, ta thấy mình từ từ hoà nhập với mùa thu, thấy tâm hồn mình trở thành một mảnh hồn thu mong manh, nhạy cảm đến không ngờ. Thế nên ta thương quá một bản nhạc, một giọng hát đủ sức gợi lên trong ta những cảm xúc tuyệt vời của mùa. Mỗi lần nghe, lại thấy như trở về bên khung cửa sổ cổ tích kia, với mùi hương ngày cũ, với những quả hồng chín mọng, với cơn gió thanh khiết và với những chiếc lá đã chuyển màu. Lá mùa thu

The falling leaves
Drift by the window
The autumn leaves
Of red and gold

Từ cái ngày rất xa xôi kia đến giờ, tôi nghe cả đống phiên bản Autumn Leaves. Nhưng vẫn yêu riêng những chiếc lá thu trong không gian âm nhạc của Andy, và vẫn tràn đầy cảm xúc tựa hồ lần đầu tiên được nghe. Nghe Andy hát “The falling leaves” tôi có thể hình dung ngay được những chiếc lá đang chao nghiêng, nhẹ nhàng xoay trong gió.  Chữ “fall” mà tôi hết sức chú ý đã được xử lý một cách hoàn hảo. Đến “Drift by the window” thì ô hô ai tai, chia buồn cùng quý vị nào đã, đang và sẽ hát bài này, vì Andy William nhả chữ điệu nghệ đến mức tôi tin chắc sẽ không ai qua nổi. “Drift”, Andy thể hiện đúng tinh thần của từ này trong cách hát, chơi vơi và bất định. Có cả chút băn khoăn, xao xuyến và chút ngơ ngác trong “những chiếc lá rơi, nhẹ buông ngoài khung cửa sổ” ấy. So sánh khập khiễng chút, Eva Cassidy hát “the falling leaves” nghe cũng được, khá nhẹ nhàng dễ thương nhưng tiếp một cú “drift by the window” thì thôi rồi, nghe nhẹ hẫng, cứ như những chiếc lá kia trôi tuột đi luôn không đọng lại chút gì. Nếu lôi về so sánh tiếp với nhạc Việt Nam thì Eva thể hiện có gì đó hơi giống phong cách của Thu Vàng ( Cung Tiến):

Mùa thu vàng tới, là mùa lá vàng rơi

Nhặt lá vàng rơi, xem màu lá còn tươi….

Cũng nhẹ nhàng, và đầy âm điệu. Thế nhưng chỉ nhẹ nhàng thôi, không nên nhẹ nhõm. Mùa thu tự nó đã buồn, nên không bao giờ hoàn toàn nhẹ nhõm được. Như kiểu “Thu đi cho lá vàng rơi, lá rơi cho đám cưới về. Ngày mai người em nhỏ bé ngồi trên thuyền hoa, tình duyên đành dứt” thì mỗi chiếc lá hẳn đều mang nặng buồn sầu và tương tư. Đến đoạn sau thì lại có khi rên rỉ quá đáng. Thế nên mới nói rằng thành thật chia buồn với các version khác của Autumn Leaves ngay từ đầu. Loại Eva ra khỏi vòng chiến.

Đại gia như Nat King Cole thổi một hơi “the falling leaves” vừa nghe đã …hú hồn. Tôi yêu điên cuồng Boulevard of broken dreams của NKC, chất giọng buồn như sắp chết của ông thể hiện nhạc theo tông đó thì trên cả tuyệt vời, nhưng với Autumn Leaves, tôi đành nói rằng xin lỗi sư phụ, tha cho em. “Falling leaves” mà nhả chữ kiểu ấy thì “drift” gì nổi, nghe nặng nề như thể mấy cái lá kia sẽ rơi “bịch” xuống đất ngay chứ ko tài nào bay  được.

Thêm một “trùm” nữa, Frank Sinatra. Ngài này phăng Autumn leaves một hồi nghe chán bỏ xừ, ko buồn cũng ko dzui, ko chút tình cảm. Cuối cùng, vẫn là Andy vô địch. Chưa xét về cách thể hiện, chỉ ngay từ chất giọng đặc trưng của Andy đã rất hợp với mùa thu rồi: quý phái, điềm tĩnh, buồn nhưng không quá nặng nề, và cực kỳ lãng mạn. Lá thu rơi xuống, đủ nhẹ nhàng để trôi theo chiều gió, đủ u buồn để ẩn giấu những nỗi niềm lặng lẽ của mùa thu. Như những chiếc lá chuyển màu chầm chậm, không hẳn là đỏ, chưa chắc là vàng, thu mang đến những cảm xúc đủ cung bậc trộn lẫn vào nhau tạo thành một điều gì đó không thể gọi tên, nhưng dễ dàng nhận ra.

The falling leaves
Drift by the window
The autumn leaves
Of red and gold

Lá rơi ngoài cửa sổ. Ngắm một phần hồn của thu nương theo gió bay đi, người ta nghĩ gì? Có lẽ là buồn và nhớ. Con người kể cũng lạ, khi đang dzui thì một mình cũng ok, và cóc cần mệt óc nghĩ về ai, thế nhưng khi buồn lại nghĩ lung tung. Và nhớ tá lả. Đúng ra, trong một khung cảnh như vậy, người ta ít nhiều bị tác động. Nói rằng cảnh làm người buồn cũng ko sai. Nhưng chỉ một chút thôi, còn nỗi buồn thực sự là ở trong lòng, mà chính những chiếc lá thu kia đã đánh thức nó dậy.
I see your lips
The summer kisses
The sunburned hands
I used to hold
”Anh thấy đôi môi của em, với những nụ hôn nồng nàn. Và đôi tay bỏng cháy anh vẫn nâng niu”. Kể ra, mùa thu cũng lạ. Một mùa đầy mâu thuẫn. Bình yên thì rất bình yên, với những con đường lặng lẽ, với lá rơi êm ả, với những hồ nước trong veo không chút gợn. Trời rất xanh, và mây rất trắng. Nhưng mùa thu cũng là mùa giông bão, khi đã giận dữ thì cũng đến tận cùng của sự thịnh nộ, mưa dai dẳng, sấm chớp um sùm. Mùa thu khơi trong tâm hồn ta những cảm xúc trái ngược, như chính bản thân nó vậy. Mà sự trái ngược kia không cần nhìn đi đâu xa, chỉ cần quan sát những chiếc lá thu là đủ. Mang nặng nỗi niềm mà vẫn bay bổng, buồn và thâm trầm trong dáng vẻ nhưng ồn ào dữ dội trong màu sắc. Có lẽ vì thế mà trong một khung cảnh lãng mạn như thế, người ta lại nhớ đến những kỉ niệm rất nồng nàn. Khi mà những chiếc lá rực lên như lửa nhắc ta nhớ về đôi môi cháy bỏng đam mê, với những nụ hôn ngọt ngào và vòng tay siết chặt:

I see your lips
The summer kisses
The sunburned hands
I used to hold

Rồi những đam mê lắng xuống, nỗi nhớ thiêu đốt lòng ta cũng dần trở nên êm ả. Còn lại những hoài niệm trong một cõi riêng tư ta chia sẻ với chính mình.
Since you went away
The days grow long
And soon I'll hear
Old winter's song
Từ khi em đi, ngày dài như bất tận. Rồi thời gian trôi, thoáng chốc thôi anh lại nghe bài hát buồn ngày cũ mà thôi. Từng mùa trôi qua trong bài hát theo cách ẩn dụ, Andy hát với tình cảm thay đổi trong từng câu chữ, cho người nghe một hình dung rõ ràng về đặc trưng của mùa, từ “autumn leaves” buồn bã đến “summer kisses” đầy khao khát, và cả một ‘winter’s song” giá băng, lạnh lẽo. Năm tháng dần qua, mùa thu lại đến. Và anh nhớ em……….
But I miss you most of all
My darling
When autumn leaves
Start to fall

Một cú ghi điểm cuối cùng cho Andy, chữ “miss” tuyệt quá! Nghe đầy tâm trạng, những thương nhớ lưu luyến không đành dứt bỏ. Chính vì thế nên “most of all” thật đắt. Qủa thật không còn gì hơn nỗi nhớ, nỗi nhớ mênh mang tràn ngập trong toàn bài hát. “Người yêu dấu ơi”, Andy làm tôi tê tái với chất giọng êm ái, đầy thương yêu khi ông khẽ gọi “my darling” . Không chút trách móc hờn oán, không xót xa day dứt, cuối cùng vẫn là nỗi nhớ mùa thu và sự thương yêu tràn ngập.

Và hơn hết, anh nhớ em, hỡi người yêu dấu

Mỗi độ thu về, khi lá lại rơi …..

Beautiful Freak >> 12:42 PM 7 góp ý

7 Góp ý:

Vào lúc 10:32 PM | Chủ Nhật, ngày 11 tháng 02, 2007, GreenLight

Nhặt lá vàng rơ, xem màu lá còn tươi....
Ai xui ta nhớ đến người!

Vào lúc 09:13 PM | Thứ Ba, ngày 30 tháng 01, 2007, Beautiful Freak

Anh ơi, lời thế xưa đã xa, nay còn đâu?...

Vào lúc 12:57 AM | Thứ Bảy, ngày 27 tháng 01, 2007, Morgul

Em ơi, hoa nào vàng, xuân nào tàn, môi nào ngỡ ngàng ?

Vào lúc 09:25 PM | Thứ Năm, ngày 11 tháng 01, 2007, Beautiful Freak

cảm ơn các bạn. thu vàng đã qua rồi. giờ ko biết là đông hay xuân đây nữa ...

Vào lúc 03:22 PM | Thứ Tư, ngày 10 tháng 01, 2007, meohy

Hay thật.Cảm nhận thật tinh tế

Vào lúc 02:26 PM | Thứ Tư, ngày 10 tháng 01, 2007, Ju03

uhm huh. Dong y voi ban Dzit. ;))

Vào lúc 04:31 AM | Thứ Ba, ngày 02 tháng 01, 2007, emiuDzit

Bài này bạn viết hay lắm :)

» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !

<< Trở về

Blog crimsonmai
crimsonmai

Tên:
Beautiful Freak
Nơi cư ngụ:
Sài Gòn, Vietnam

Số điểm của Blog này là 9840 (số lần vote: 1747)

Xem thông tin cá nhân
Album Cá nhân
Danh sách bạn bè (125 bạn)
Kết bạn với blog này
Gởi tin nhắn
Thông báo bài xấu

Trang web của tôi

Đường dẫn yêu thích

    Các bài viết trước

    Lưu trữ

     
       
     
    Bản quyền thuộc về công ty TNHH giải pháp doanh nghiệp An Thành I.Q