Tai sao....Tại sao anh lại....???
Giờ là 13h30 chiều rồi mà em chẳng thấy đói,còn anh anh đã ăn cơm chưa? sáng nay em nghi học, em nằm khóc một mình.Em khóc cho em, khóc cho anh và khóc cho bố mẹ của chúng mình nữa.Tại sao anh lại làm điều đó với em, tại sao bố mẹ lại để cho 2 anh em mình sống cùng nhau trên đất Hà Thành này.
đã 6 năm rồi, cái ngày anh trúng tuyển vào đại học cả nhà mừng vui có lẽ em là người vui nhất, vì nếu anh được về Hà Nội học thi bố mẹ mới đồng ý cho em về đây học hành.Từ hồi học cấp II em đã thích về Hà nội học rồi, nhưng bố mẹ đã không đồng ý vì em là con gái lại ít tuổi nên cả nhà không yên tâm.thế là từ nay em sẽ được toại nguyện, được học hành ở một môi trường năng động nhất cả nước, em không muốn sống ở quê mình đâu, một nơi mà mọi người lớn lên chỉ biết tới buôn bán, biết tới tiền,đồng tiền với họ là tất cả...
6 Năm qua anh em mình sống hoà thuận bên nhau như 2 người bạn thân, anh luôn là người anh mẫu mực mà em hằng yêu quí, nhiều lúc em cứ nghĩ liệu sau này em có thể lấy chồng được không nếu không tìm được một người đàn ông như anh. Sau mỗi ngày học tập căng thẳng 2 anh em mình lại cùng nhau đi dạo quanh những con phố thưa người, anh thường bảo " đi dạo thế này sẽ làm tan đi sự mệt mỏi căng thẳng, anh bảo em thử đoán tâm trạng của những người đi đường xem họ đang nghĩ gì, họ đang vội vã hay họ đang bình thản,rồi cả 2 anh em cùng ra sức đoán tâm trạng của những đôi uyên ương đang tâm sự trên những chiếc ghế đá xem họ hạnh phúc với nhau cỡ nàovà sau này liệu họ có thành vợ chồng với nhau không...." sau một lúc đi bộ và đoán mò em thấy mình như khoẻ ra, và hình như anh cũng vậy nhìn nét mặt rạng rỡ của anh em biết mà.Những lúc như vậy em thấy mình thật may mắn vì có một người anh trai như anh.
Em còn nhớ như in những lần em làm bài kiểm tra môn học được điểm cao anh lại thưởng cho em những bịch ô mai do tự tay anh làm, những lúc như vậy em vui lắm, vui còn hơn những bộ đồ mới mẹ mua cho em.
6 năm trời xa bố mẹ em chỉ biết có anh, anh chia sẻ với em bao niềm vui nỗi buồn, bên anh em thật yên ổn, yên ổn như đang nằm trong vòng tay của mẹ vậy.Chỉ có 2 anh em ở với nhau mà em chẳng phải làm việc gì ngoài học, từ dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn cũng một tay anh làm.Anh bảo em chỉ cần học thật giỏi và khi về nhà em giặt đồ cho cả anh là được rồi vì con trai rất ngại làm việc ấy....em cười tít mắt bảo rằng thế là anh còn hên đấy, nếu anh nấu cơm không ngon em bắt anh phải giặt đồ luôn nữa, anh cười cười và cốc nhẹ vào đầu em "con nhỏ này khôn quá ta".
Sống cùng anh, lâu lâu tính hay lam hay làm của em biến đi đâu mất cả, chỉ còn lại một con mèo ngoan học giỏi nhưng lười biếng, lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến em mà chẳng chịu nghĩ cho anh, suốt ngày chi chăm lo cho em gái của mình mà quên đi những mối quan hệ kháctrong trường trong lớp. Nhiều lúc em chợt hỏi:" Ồ ông anh đẹp trai của mình sao chẳng có cô bạn gái đúng nghĩa nào nhỉ ?", cũng có lần em hỏi thì anh lại ậm ừ bảo: " anh còn học hành, còn công việc sau này nữa, vội gì chứ...sau này khi anh yêu ai thì em sẽ là người đầu tiên được biết, chịu chưa ....?" em nghe rồi cho đó là điều có lý rồi cũng quên luôn.
Mọi điều không thể ngờ được, hôm qua lúc bạn bè dự sinh nhật của em ra về hết, anh bảo rằng tặng em một món quà sinh nhật đặc biệt, khi em đòi quà anh lại bảo món quà chỉ là một thông tin rất quan trọng, nó ảnh hưởng tới bước ngoặt cuộc đời của 2 anh em mình...em đã hồi hộp lắm, không biết đó là tin gì ? và anh đã nói, anh nói rằng anh đã có người yêu, rằng anh không thể sống thiếu cô ấy được, nhìn tâm trạng căng thẳng đến tội nghiệp hiện trên nét mặt em biết là anh nói thật lòng, có lẽ khó khăn lắm anh mới nói ra được điều sắp nói. Lúc em hối thúc anh :"nói nhanh nên sao anh cứ ấp a ấp úng như ngỏ lời yêu với bạn gái vậy" câu nói của em làm anh như muốn khóc, em biết điều đó vì nhìn mắt anh như có nước, anh bắt em phải hứa là không được nói điều này với ai, hứa là không được ghét anh, hứa là phải hiểu và giúp anh hoàn thành tâm nguyện này...vì anh đã ấp ủ khổ sở bao năm mà không dám nói với ai, lúc đó em thấy thương anh lắm, chưa bao giờ em thấy thương anh mình như lúc đó, vì từ trước đến giờ em có để ý gì tới anh đâu, em chỉ biết đến em thôi, chỉ biết làm nũng anh thôi, lúc đó em đã thầm hứa từ nay sẽ không quấy rầy anh nữa, và sẽ làm việc nhà nhiều hơn để anh có nhiều thời gian quan tâm tới bạn gái của anh.
Khi em nói em hứa với anh tất cả những điều anh vừa nói thì thấy anh vui quá, vui một cách khác lạ mà chưa bao giờ em thấy ở anh, và bật chợt em đã nhận ra điều gì đó bất ổn đang sảy ra....!
Nhưng không kịp nữa rồi, anh đã nói .....nói tất cả những gì anh muốn nói, những tình cảm ấp ủ chất chứa trong lòng anh bấy lâu. Em không còn tin vào tai mình nữa, em từ bàng hoàng đến chới với, tai như ù đi không còn nghe thấy gì nữa,còn anh anh nói vồ vập như sợ sẽ không bao giờ còn cơ hội để nói nữa....để rồi mọi thứ đã tan chảy... tình cảm anh em, đạo đức, luân thường đã không còn tồn tại....
và lúc này đây em đã không còn anh trai nữa, và anh cũng đã không còn có em là em gái nữa.Không biết từ nay anh em mình sẽ sống với nhau như thế nào đây hả anh ?
chỉ còn 1 giờ nữa anh về,cơm em đã nấu chín chờ anh về ăn,đã từ lâu rồi em không nấu nướng, vì có lẽ không khí chiều nay sẽ không giống với không khí của những chiều hôm trước nữa rồi. không biết lúc này anh đang nghĩ gì, có giống như tâm trạng của em không ?
Hà nội sau cơn bão
.
1 Góp ý:
Em ten la gi? anhkhong biet nen danh goi chung chung nhu vay ma thoi. Dieu ma em tam co that khong nhi??? anh doc va nghi nhu la truyen tu viet vay. Neu nhu em ranh roi gui mail cho anh nhe: linhchi@mail.com se tien trao doi hon nhe.
Chao em!!!
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về