Như một thói quen cứ mỗi khi buồn tôi lại viết lên trang web này những dòng tâm sự từ tận đáy lòng. Hôm nay tôi không viết cho người tôi yêu mà viết cho tôi. Hôm nay tôi không buồn mà tôi đau. Đau từ thể xác lẫn tâm hồn.
Tôi nhận ra mình mãi là người độc hành trên con đường tìm kiếm hạnh phúc. Thời gian qua đã có lúc tôi ngập chìm trong hạnh phúc. Hạnh phúc đến với tôi thật nhanh khiến tôi ngỡ ngàng. Nhiều lúc tôi vẫn tự hỏi đây có phải là mơ. Tôi đã say sưa trong cơn mơ đó và rồi cơn mơ đã kết thúc. Tôi nhói lòng khi nhận ra hạnh phúc quá xa vời với tôi. Sau bao đau khổ, tôi cứ ngỡ mình đã tìm thấy hạnh phúc nhưng đau khổ lại nối tiếp đau khổ. Tôi tự hỏi mình đâu phải là người quá tồi, không biết sống vì mọi người mà sao mãi phải đi tìm hạnh phúc cho mình. Phải chăng tôi sống vì người khác quá nhiều, lo cho người khác quá nhiều mà không đòi hỏi cho mình.
Tôi đâu có đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần khi buồn được khóc thật nhiều, khi giận dỗi được người yêu dỗ dành nhưng điều đơn giản đó mà sao đối với tôi lại không được. Tôi vẫn mãi là người ngây thơ trong tình yêu, chỉ biết yêu và yêu. Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết mình có làm mất giá trị bản thân không khi yêu quá nhiều. Tôi là kẻ nâng niu tình yêu như một báu vật nhưng cái mà tôi coi là báu vật người khác lại có thể đập vỡ bất cứ lúc nào. Có lẽ tôi phải thay đổi, tôi phải sống lạnh lùng hơn thậm chí là nhẫn tâm hơn để có thể bỏ mặc người khác giống như người ta lúc cần có thể bỏ mặc tôi, không cần biết tôi bị tổn thương thế nào.
Người ta đâu biết tôi chỉ là một con người bình thường cũng cần chăm sóc, yêu thương, tôi cũng sợ sự lạnh lùng của người khác. Nhưng tôi cũng có lòng tự ái, tự trọng. Tôi đã yêu thì yêu thì yêu hết lòng nhưng khi biết người ta không cần tình yêu đó, không coi trọng nó thì tôi sẽ sẵn sàng ra đi, bỏ lại đằng sau tất cả. Tôi thực sự tuyệt vọng, tôi như người leo dốc, cứ cố leo cố leo gần đến đích lại có người đẩy tôi xuống. Tôi đã yêu, đã sống hết lòng vì tình yêu nhưng rồi mọi cố gắng của tôi có thể bị hắt hủi bất cứ lúc nào. Tôi lại phải lo cho mình, một mình cô đơn trên con đường vô vọng tìm kiếm hạnh phúc. Tôi không hối hận khi đã yêu hết lòng. Mong sao không ai phải như tôi, yêu để rổi mãi đau khổ vì yêu. Nỗi đau nào rồi cũng qua. Tôi lại sẽ bình yên với cuộc sống của mình, cuộc sống không có anh bên cạnh Chúc các bạn những người đang đọc dòng tâm sự này của tôi sẽ mãi hạnh phúc với tình yêu của mình. Lời cuối gửi đến người tôi đã yêu: em biết anh là người tốt nhưng trong tình yêu em cần sự tôn trọng. Em yêu anh hết lòng chỉ cần anh trân trọng tình yêu ấy.
2 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về