Đứng truơc đám cây togiờ trở nên trơ trụivào thu,trong tôi trỗi dậy một niềm cảm xúc,nhì những giột nuớc đua nhau,dùu đua tay bịit kín miệng ống vẫn không cách nào ngăn đuợc chúng,trong tôi dậy lên một niềm cảm xúc.Cảm giac xao đỗngót xa đó ,ta tạm gọi là luýen tiéc,nó thiêng liêng như nhắc nhỏ về những gì quí giánhất,mong manhnhư cánh diều truớc gió.Bạn đã bao giờ rung độngtruớcánh mát,nụ cuời hay dáng vẻ củ một ai đó,bạn đã bao giờ đuợc ao uớc cắp sách đén truờng lần nũă,chỉ khi nàobiết tran trọng những khoảnh khắcmà tạo hoá ban tặng,ta mới biết hết giá trịcủa ánh mặt trời.............. của những quà tặngvô giá củacuộc sống Cảm giac luyến tiếc khi tacảm thấy khó giư rthứ mình yêuthích và con nguời trở nên keo kiệtthậm chí ích kỉ.luyến tiéc mà không yêu thuơng cũng giống nhưmột đoá hoa rực rỡ mà không có nhuỵ.luyến tiéc ma không yêu thuíchchỉ là hình thúc trói buộc con tim.Ta bị cuốn trôi nhịp sốg,luyến tiếc như ngọn lửa bùng lên .cát ngang tất cả,ta nhìn về quá khứ,nghe con tim thổn thúc luyến tiếc như một khóm trúc tâm hồn,truoửng thành theo năm tháng và càng thêm xanh.Trăm năm sau,kho tất cả trở thành tro bụi,duy chỉ có luýen tiếckhiến con nguời ta truờng tồn với đại duơng
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !
<< Trở về