Có đôi khi trong cuốc đời ... !
Tôi lặng người để lắng nghe từng câu chữ, tôi như bắt gặp hình bóng tôi, tâm trạng tôi trong ca khúc. Cuộc sống hối hả, tất bật của Sài Thành đã cuốn tôi vào vòng xoay của nó để rồi "có đôi khi" chợt thèm đến nao lòng một không gian trong lành, một tiếng chim ríu rít bên tai... "Ôi! Có đôi khi thèm như gió đi hoang, sống kiếp lang thang dạo chơi khắp núi rừng, rủ lá rơi vàng về thăm biển mênh mông, vượt ngọn sông dâng tràn, ta là gió trên ngàn."
Nơi ấy chỉ mình ta với gió mơn man, với sông biển rì rào với núi rừng mênh mông. Cái cảm gíac tự do đó hạnh phúc xiết bao. Ở Sài Gòn này khó có thể tìm được một nơi thật sự yên bình để trải lòng mình, để được nghe trái tim đập từng nhịp thanh thản, để mình ta đối diện với ta. Vậy nên "có đôi khi" lại thèm "đến những đảo hoang tìm nơi vắng bóng người, rồi cười nói một mình và lặng khóc một mình". Trong mỗi người chúng ta đều có những khỏang lặng riêng trong tâm hồn. Và chỉ khi có những lúc một mình như thế trong ta mới thực sự hiểu về mình.
"Ôi! Có đôi khi thèm như lúc tuổi thơ, sáng sáng tung tăng đùa vui hát vang lừng, chẳng biết suy tư đời kia vấn vương gì, rồi chiều tới mơ màng, đợi chờ sáng tưng bừng". "Có đôi khi" còn là những hòai vọng về một miền tuổi thơ êm đềm. Ngày ấy có hình ảnh của cánh diều chao nghiêng mang ước mơ tuổi thơ bình dị. Giờ đây ta chợt nhận ra hình như tâm hồn mình đã trở nên già cỗi lại thầm ao ước về với tuổi thơ không vướng bận lo âu, không suy tư, không toan tính mưu mô...
Giữa cuộc sống hối hả tất bật như hiện nay, dù chỉ là những phút giây "có đôi khi" như thế cũng đủ ấm lòng rồi.
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về