Thứ Năm, ngày 07 tháng 06, 2007 |
truyện ngắn_Nơi mặt trời ko lặn
|
|||
Nơi Mặt Trời Ko Lặn 1.Tiết học thứ năm, đứa nào đứa nấy ngáp ngắn ngáp dài, đến nỗi thằng Ngọc ngồi phía sau tui đã phát hiện ra khi buồn ngủ người ta ko chỉ chảy nước mắt mà còn có thể chảy nước mũi nữa (eo ơi!). Ko gian "trầm mặc" một cách đáng sợ, chỉ có tiếng cô giảng đều đều, tiếng quạt quay lạch xạch, và nếu có tiếng gì nữa, họa chăng chỉ có tiếng ngáy rất "kín đáo" và "tế nhị" của gã con trai ngồi mé trong bàn hai, phiá gần cửa sổ. Cái thằng ngủ ngày ko sợ...súng ấy được ba mẹ đặt tên là Khoa, nhưng đứa nào cũng gọi là Khoa hói, vì cái trán hơi bị "cao"(theo lời biện minh của khổ chủ).Sẽ chẳng có gì đặc biệtkhi kể về 1 anh chàng hói(ngay cả khi hắn đang ở độ tuổi trăng tròn), nếu như ko có sự đặc biệt: khi hắn thức ko ai có thể ngủ, còn khi hắn ngủ, thì mọi người sẽ ngái ngủ theo(?!). Và như để cứu vãn tình hình học tập xuống dốc cao độ của lớp, hắn vươn vai thức dậy như một trang "nam tử hán", bắt đầu nghiã vụ "thiêng liêng" và "cao cả" thường ngày của hắn. Ngước lên nhìn cô, yên trí cô đang say sưa giảng bài, hắn quay sang thằng bạn kế bên: - Ê, đố mày, trên đảo hoang có một con lừa đói bụng, trước mặt nó là 1 thùng cám, làm sao nó ăn được bây giờ? Thằng kế bên tỉnh ngủ hẳn, đắn đo 1 hồi, nó bảo: - Tao ko biết! - Ha ha, con lừa nó cũng nghĩ giống mày, nên muôn đời nó ko sao hoá sang kiếp người được. Trong vòng năm mười phút sau đó, câu đố được lan truyền với vận tốc ánh sáng. Kết quả là, lớp tôi ngót nghét có khoảng 39 "con lừa" trên tổng số 40, thật mĩ mãn. Hình như cô rất phấn khởi bởi ko khí lớp học trở nên sôi động hơn, bèn ra câu hỏi(mà câu hỏi nào của cô cũng treo điểm cả): -Em nào nêu cho cô tính nhân đạo trong truyện ngắn Lão Hạc? -Thưa cô, trong truyện ngắn Lão Hạc, Nam Cao đã nêu lên 1 tinh thần nhân đạo vô cùng sâu sắc. -Em noí cụ thể thử xem nào. -Thưa cô, đó chính là tình yêu thương súc vật, đặc biệt là chó ạ! Bằng sức mạnh của 1 bộ óc "sáng sủa nhất làng Vũ Đại", hắn đã giải thoát cho chúng tôi khỏi tiết học cuối ngày một cách hoan hỉ và tỉnh táo. 2.Đầu giờ sáng nay, Bí thư Chi đoàn lớp mang một vẻ mặt cực kì thiểu não và u ám bước lên lớp, khẽ khàng cầm cái micro thông báo: -Đề nghị các bạn đóng tiền ủng hộ trẻ em nghèo ăn Tết! Có nhiều khi biết rằng người ta ko sai, và việc người ta nói mình làm là đúng, nhưng đấy là với người lớn cơ, nghĩa là với những người đã trưởng thành ấy, chứ còn với những đưá đã có chứng minh hẳn hòi, nhưng mãi ko chịu trưởng thànhnhư học trò chúng tôi, thì chân lí ấy muôn đời chỉ là cái lí có chân, mà có chân thì có quyền chạy nhảy, hay đá vào mông ai một cái ra trò! Trong khi cô nàng Bí thư đau khổ đi một vòng để thực hiện công vụ trước sự kêu ca than nghèo kể khổ, thái độ "tuyệt tình" ra mặt, thì Khoa hói bắt tay vào công cuộc phá đám của mình. Hắn bước lên trước mặt Bí thư, và chắp hai tay lại, ra chiều năn nỉ: -Giang ơi, tui nghèo lắm, khi nào bà thu tiền xong, nhớ cho tui tiền ăn Tết nha! Mặc kệ gương mặt dở khóc dở cười của Bí thư, cả lớp đồng thanh phụ họa: -Bí thư ơi, để dành cuối năm làm party liên hoan nha sếp. -Nhớ mua nước ngọt nha sếp! -Mua cả bánh kẹo nha sếp! -Mời cả Tuấn Hưng dzới Mỹ Tâm đến biểu diễn phục vụ bà con nghen! Từ lúc đó trờ đi, cả lớp xôn xao bàn về buổi party "huyền thoại", như thể nó sắp sửa diễn ra vaò ngày mai vậy. Đến lúc ra về, khi Bí thư đã "tẩu thoát" ra tận bãi giữ xe, một "con nai" ngây thơ vô số tội còn chạy theo kịp: -Gì nũa đây? - Bí thư sợ sệt. -Tui nói bà nghe cái này... -Gì? -Bữa party liên hoan mời thêm Diễm quỳnh làm em-xi được ko? 3."Nghiêm!". Mặc kệ lớp trưởng gào thét đến khản cả giọng, cả lớp vẫn mặc sức nhốn nháo. Xui cho lớp học thân yêu, hôm nay cô ko được vui. Mà khi cô ko vui nghĩa là cô ko sẵn sàng nở một nụ cười "duyên dáng" và "thân thiện" trước những câu phát ngôn "dí dỏm" của học sinh, kể cả đó là lớp trưởng hay danh hài của lớp. Hình phạt "nho nhỏ" mà cô dành cho lớp là đứng đó tha hồ tận hưởng mọi quyền lợi của con người như: hít thở, nhấp nháp mắt, quay bút, lè lưỡi...ngoại trừ 1 quyền lợi căn bản của học sinh: được ngồi và được học. Thế nhé, cả lớp cứ đứng đó mà "suy ngẫm" và "tự kiểm điểm". Lúc lớp trưởng và lớp phó học tập sắp mếu đến nơi(mà lớp trưởng và lớp phó học tập ko hiểu vô tình hay hữu ý đều là nữ nhi), thì anh hùng Khoa hói lại ra tay "nghĩa hiệp", hắn giơ tay lên xin phát biểu ý kiến với thái độ cực kì thành khẩn. -Gì đây ông tướng? -Thưa cô, có chuyện này rất khó noí! -Nói đi! -Thưa cô, bọn em thật sự xin lỗi cô, mong cô tha thứ và tiếp tục giảng bài ạ. -Thôi được rồi, ngồi xuống đi, tha cho lần này thôi. Vưà nói cô vừa nhìn về phiá Khoa hói đầy "trìu mến": -Ông tướng con rốt cục cũng thành người lớn rồi đấy. -Thưa cô, em có ý kiến! -Trời ạ, gì nữa đây? -Cô ơi, hôm nay trông cô đẹp quá! Cô chưa kịp phản ứng thì cả lớp hùa theo, như cách đấy vài phút chưa biết mùi chịu phạt là gì: -Cô ơi, cô đẹp như Mai Phương vậy đó! -Hổng dám đâu, cô giống Min-chu Thằng Kim ở cuối lớp vụt gào lên: -Đứa nào, đứa nào nói cô giống Pikachu? Tiết học vẫn tiếp tục, cả lớp đều rất "thoải mái", kể cả lớp trưởng(vì cô ko ghi sổ đầu bài), lớp phó học tập( vì cô ko ghi sổ điểm), lẫn "ân nhân" của lớp. Chỉ có một người ko mấy thoải mái trong tư thế đứng viết bài, đó là con Pikachu "ngu ngốc" đã dám "đồng hóa" cô thành "đồng loại" cuả mình. 4.Hôm nay, như mọi ngày, khi mặt trời vẫn mọc ở đằng Đông và lặn ở đằng Tây, khi bên khung cửa sổ lớp học chim vẫn hót ríu rít trên cây, khi Khoa hói ngồi ôm micro mải mê chuỗi liên khúc Hòn vọng phu 1, 2, 3 , Tình anh bán chiếu, Dạ cổ hoài lang lẫn Mùa bông điên điển trong sự nhiệt tình "chửi rủa" của 39 con người còn lại, thì cô Sử bước vào: -Chào buổi sáng, cả lớp lấy giấy ra kiểm tra 15'! Mặc dù vộ vàng vưà làm giấy, vừa "cầu nguyện", cả lớp vẫn nghe thấy vọng lên từ góc bàn hai phiá gần cửa sổ mấy lời mê sảng: -Merry Christmas and happy new year! Happy birthday and Valentine day! Happy Mother day, Father day and Teacher day! Đỗ Thanh Vân (trích Cô bé mùa đông)
|
|||
|
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về