http://ngoisaoblog.com/data/image/n3/blue_83.jpgĐã lâu lắm rồi tôi ngồi thẩn thờ bên bờ sông hậu, con sông hiền hòa, được tách ra từ sông MÊ KÔNG hùng vỹ nó đã nuôi sống biết bao con người ở vùng châu thổ cữu long này,và nó cũng đã chứng kiến biết bao cảnh kẻ đón người đưa bên bến đò nhỏ bé, ánh mắt tôi liếc nhìn theo từng cánh lục bình trôi trên sông như ấp ủ một tình yêu và hòai mộng.những đợt sống nhỏ khua lên từ con đò chở khách ngang qua làm cho lòng tôi bồi hồi chợt nhớ đến một hình bóng thân yêu ngày nào giờ còn đâu.
Cũng vào ngày này cách đây đã khá lâu, tôi đã đưa anh qua bến sông đễ lên SÀI GÒn xin sống, gia đình anh là một gia đình dư ăn,dư để của vùng sông nước nam bộ,nhưng vì sợ tương lai anh đen tối , phải chôn vùi 1 tài năng như anh ở xứ khỉ ho, cò gáy thì thật uổng phí một đời người.
Nhưng vì quá thương tôi nên anh ko đành xa tôi, anh quyết định kêu gia đình lên Sài Gòn trước đi, rồi anh sẽ thu xếp lên sao đó chỉ là cái cớ để anh được gần tôi lâu hơn, tôi vẫn còn nhớ đêm đó !. Tôi và anh ôm nhau trên cây cầu đá đầu vàm cỏ, anh đã hôn môi tôi một cách nồng nàn, một lời thỗ lộ thì thầm bên tay tôi rằng .!
_ Anh yêu em lắm ..anh ko thể mất em *
_ Tôi vô cùng hạnh phúc trước tình cảm của anh dành cho tôi , nhưng tôi cũng chỉ là một thằng đàn ông, làm sao tôi có thể mang hạnh phút đến bên anh, và ai sẽ sanh con đẻ cháu để thờ phụng ông bà tổ tông, anh là con một trong gia đình càng suy nghĩ tôi càng đau lòng thêm, tôi kề má vào bờ vai anh. thủ thì cùng anh.
Anh à !
_ Anh còn gia đình và tương lai về sao, anh đừng vì em mà bỏ mặc tất cả để được bên em, hạnh phúc nào chợt đến rồi cũng sẽ chợt đi , đến vui vẻ rồi cũng sẽ ra đi vui vẻ, cho nen anh hãy về với gia đình và chuẩn bị cho một cuộc sống mới,nếu anh làm được những điều như vậy coi như anh đã dành trọn tình cảm của anh dành cho em .
Đêm đó anh và tôi ôm nhau tâm sự đến sáng, tình yêu vùng sông nước là vậy , có mấy ai hiểu cho chúng tôi đâu, càng về khuya trời càng se lạnh, anh càng ôm tôi vào lòng, cái lạnh này làm sao tôi có thể diễn tả được bằng lời nói, hay hành động, nó chỉ có trong trái tim tôi và trái tim anh mà thôi, thời gian cứ từng phút, từng giây lặng lẽ vô tình trôi qua, có ai biết được sao những giây phút này tôi và anh sẽ chia tay nhau .
Trời hừng đông sáng tôi chèo con xuồng nhỏ đưa anh qua bên kia sông để lên Sài gòn ăn học và đòan tụ với gia đình, tôi cố gắng niềm nở cười để xua tan đi bầu ko khí chia tay đầy ảm đạm, ánh mắt anh long lanh cứ mãi nhìn tôi như muốn nói lên 1 điều gì đó, cuối cùng con xuồng nhỏ cũng đã cập bến mặc dù lòng tôi ko bao giờ muốn nó cập bến sông kia, để anh còn ở bên tôi mãi.Tôi và anh phải chia tay tại đây, anh ôm tôi vào lòng, giọng anh bây giờ bắt đâu run run nói với tôi rằng .
* _ Anh sẽ yêu em suốt đời, ko bao giờ quên em, em có chờ ngày anh quay về ko, hè năm sao anh sẽ về bên em *.
Tôi giờ như chết đứng trước tình cảm và lời nói của anh, nước mắt tôi cứ rơi rơi xuống, mặc dù tôi ko muốn khóc, để anh có thể an tâm mà đi ăn học,sao tôi càng cố gắng kèm lại những giọt nước mắt đó, thì nó càng tuôn trào ra nhiều hơn, tôi cũng là con người mà sao lại ko thể khóc. Buổi chia tay nào mà chẵng buồn bã, đau lòng nào hơn là kẻ đi người ở lại, anh lau nước mắt tôi và hôn tôi 1 lần cuối, xe khách cũng đã bắt đầu đầy khách.
_ Anh bước lên xe, tiếng xe bắt đầu nỗ máy râm ran chạy, nhưng anh cũng ko quên hét to lên.
_ * EM CHỜ ANH VỀ NHA, HÈ ANH SẼ VỀ.
tôi chạy theo và nói .....
_ VÂNG , EM SẼ CHỜ ANH , EM SẼ CHỜ ANH MÀ...*
Bây giờ chỉ còn mình tôi lẻ loi trên bến sông vắng, chiều chiều vẫn lướt mắt nhìn về cây cầu đá ở đầu vàm cỏ, đếm từng ngày từng tháng,mỏi mòn chờ ngày anh về.
1 NĂM SAO..
Thắm thóat thời gian cũng dần trôi qua , mùa hè đã đến những chùm hoa phượng nở rộ như báo tin chia vui cùng tôi, tôi thấy lòng mình càng nao nao, hồi hộp mong đến giây phút gặp được anh.
Đêm hôm đó, tôi vừa dọn cơm ăn, thì ở ngòai cữa có tiếng chó sũa ồn ào ngòai sân nhà tôi, trời đã tối mịt mà còn ai đến nhà tôi nữa .Tôi mới mở cửa ra và thắp đèn dầu lên coi ai đến, ánh đèn dầu loe loét , soi gọi vào màn đêm phủ đầy miền quê tôi.Thật bất ngờ người đến nhà tôi vào nữa đêm chính là anh, hèn chi chó sủa một hồi lại im lặng đi , chỉ có người quen mới được vậy thôi, 1 năm vừa qua trong anh thay đổi rất nhiều, đến nỗi tôi ko còn nhận ra nữa, bây giờ là trai Sài Gòn rồi, ko còn gì gọi là chàng trai thư sinh miền quê như ngày nào.
Anh chưa kịp bước vào nhà ,thì đã ôm chầm lấy tôi, tôi hơi bị ngạt nhiên trước phong cách mới của anh, niềm vui nào hơn là khi gặp lại được anh, tôi như con sáo vừa tập nói, tiếng có tiếng không miệng chưa kịp nói thì nước mắt đã rơi xuống, tôi yêu anh nhiều lắm tôi không khóc vì yếu đuối, mà khóc vì phãi xa cách anh ..
Anh tâm sự với tôi đủ điều về thời gian qua anh cùng gia đình sống trên thành phố, ko sót một điều gì anh rất yêu tôi nên anh luôn thật lòng với tôi.Gia đình anh giờ đây làm ăn phát triển rất khá ở Sài Gòn, còn anh cũng đã thi đậu vào hai trường đại học ở Sài Gòn .
Tôi thấy anh có vẻ đã mệt mỏi sao một quảng đường dài từ thành phố về đây, cho nên tôi đi giăng mùng cho anh ngủ, ở đây ko phải như Sài Gòn, muỗi rất là nhiều tôi sợ anh ngủ ko quen , tôi phải che bốn góc mùng thật sát, và đem chăn mới cho anh đắp, tôi đang loay hoay trong mùng, anh âm thầm từ xa bay tới đè tôi xuống , hôn môi tôi một cách thèm khát , như sợ bị ai cướp mất , tôi cố gắng chống cự trước cái sự tấn công của anh.
_ Thì anh lại nói...
_ Tối nay em ngủ với anh nha, anh muốn em là của anh thế rồi tôi đã đồng ý, đêm đó tôi đã trao cho anh tất cả những gì tôi có, từ thể xác đến linh hồn , những nụ hôn cuồng dại cũa anh liếm láp vào thân thể tôi như một con thú hoang, tôi thật sự đê mê, có một cái cảm giác rất kì lạ cứ tuôn trao trong người tôi, tôi rất hạnh phút trước những hành động của anh đem lại cho tôi, những giờ phút ấn ái cuối cùng cũng đã qua, nó để lại cho tôi một hòai cảm, mà ko bao giờ quên, kễ từ giây phút ấy tôi coi như đã thuộc về anh, dù chết hay sống gì đi nữa cũng là người của anh .
Tôi hôn nhẹ vào ngực anh thật nhẹ, và nằm như thế ngủ cho đến sáng.
. 3 tháng hè anh cùng tôi dạo chơi hết khắp miền quê hẻo lánh , từ đồng ruộng đến bờ ao , ko khi nào chúng tôi xa nhau cả, hai người như hình với bóng, tôi như một người vợ hiền, luôn luôn lo lắng cho anh, sợ anh buồn sợ anh giận, nhưng bù lại anh cũng thương tôi chẳng kém gì. Hai đứa con trai như tôi và anh lại yêu nhau thắm thiết như vậy ko biết là có tội lỗi với mọi người ko. Mà sao tình yêu tôi dành cho anh quá chân thật , quá đơn sơ như những gì đang có ở vùng sông nước quê hương tôi và anh đang sống.
Cuộc vui nào chẳng tàn, ngày hè cũng đã dần trôi qua, đối với tôi và anh là khoảnh khắc bên nhau thật đẹp, biết bao cảnh ân ái với nhau suốt đêm, mỗi con đường đồng ruộng ở đây đều in sâu vết chân của tôi và anh, tôi lại phãi đưa anh lên sài gòn cũng giống như lần trước tôi cũng khóc, và anh cũng lại hứa là hè năm tới anh sẽ về. căn nhà nhỏ bên bến sông, giờ cũng còn chỉ duy nhất mình tôi .
Xuân , hạ , thu , đông, cứ đến khi nghe tiếng ve kêu râm ran là anh lại về đây bên tôi , và ko lần chia tay nào chúng tôi lại ko khóc, tôi vẫn còn nhớ, lần cuối anh về với tôi , dáng người tìu tụy, anh cố gắng ra vẻ làm cho tôi vui, và tôi cứ hỏi mãi anh mới chịu lộ ra chuyện buồn anh đang muốn che giấu ko muốn cho tôi biết, vì gia đình bắt anh cưới vợ, sanh con , anh là con một trong gia đình, tôi ko biết nói gì hơn là câm nín, để cho anh tự nói ra những điều anh muốn nói với tôi, anh ko chịu cưới vợ , vì anh đã yêu tôi đến chừng nào tôi là sự sống cua anh, là linh hồn cua anh, thì làm sao anh có thể phụ tình tôi .
Sao lần chia tay đó, 1 năm rồi, lại 2 năm, hè đến rồi lại đi chiều chiều tôi lại ra bến sông để mong tin tức của anh, mà có khi nào nhận được đâu, anh hứa là hè sẽ về với tôi sao hơn hai năm trời ko thấy anh về,bóng dáng anh giờ đây đã mất hút phương trời nào ,lòng tôi cứ thắp thỗm lo âu.
Qua vài ngày sao , tôi nhận được một công văn từ Ủy ban nhân dân Sài Gòn, mời tôi lên có chuyện gấp,tôi ko biết chuyện gì mà phải mời tôi gấp đến như thế, tôi nhat tay thu xếp quần áo và hành trang để lên trên đó coi chuyện gì sảy ra, và hi vọng sẽ biết thêm nhiều tin tức về anh. Xem bây giờ anh đang ở đâu sống như thế nào.
Tôi đã đến và chờ người hướng dẫn tôi vào ủy ban nhân dân thành phố, đến đây ko giống như một cuộc họp , mà đền đây chĩ có 1 một người phụ nữ trẻ trung,ôm trong mình một đứa con trai,thật kháo khĩnh, tôi đã chuẩn bị nghe người chủ tọa trong phiên tòa xét xữ gì đó rất mờ ám, cuối cùng tôi mới hiễu thì ra ngày hôm nay là ngày chia tài sản, mà người được hữơng 50% là tôi và phần còn lại là của cô gái đó.
Do ông : Nguyển ...........A để lại, tôi thật bất ngờ khi biết tin người thân yêu của tôi đã vĩnh viễn ra đi, vì tai nạn giao thông, tôi như chết đứng trong khán phòng, đến khi người chủ tọa kêu tôi kí tên để nhận tiền của người đó dành lại cho tôi,thì tôi mới giật mình tỉnh lại, tôi thật sự ko nở lấy những thứ ấy,vì gia đình anh, vợ anh còn con anh nữa, tôi quyết định giao quyền tòan bộ số tài sản tôi đang có cho đứa bé với điều kiện mẹ cháu sẻ quản lí thay cho cháu đến 18 tuổi, cháu sẽ nhận lại số tài sản đó từ mẹ,trước khi tôi đi ra về thì người con gái ấy bế đứa bé trai theo tôi và nói .
_* Em đã biết hết mọi chuyện của anh và chồng em, ngày chồng em mất luôn gọi tên anh mãi, em cám ơn anh để lại tòan bộ tài sản cho mẹ con em **.
Tôi quay lại và xin được bế đứa trẻ thơ ngây còn đang nằm trên vòng tay mẹ, thật tội nghiệp mới từng tuổi này đã phải chịu mồ côi cha sớm đến thế.
Cũng may ngày anh mất, anh cũng đã có để lại một giọt máu cuối cùng để an ủi linh hồn anh , nó thật giống anh từ ánh mắt, đến bờ môi, mặc dù em rất muốn có một đứa con như vậy với anh mà em ko làm được.
Tôi lại nhìn người con gái đó, tuổi đời còn trẻ thế này lại phải óa chồng và trông nom đứa con thơ thật đáng thương, người vợ lôi từ trong người ra một cuốn nhật kí, trước lúc anh chết luôn luôn muốn giao tận tay tôi , mà anh ko làm được, giờ vợ anh đã làm thay thế anh những công việc cuối cùng của đời anh muốn mang đến cho tôi.
Tôi chào mọi người và lên xe quay trở về nơi tôi và anh từng có những ngày nắng đẹp, tôi ngồi trên chuyến xe khách và nhớ lại những gì mà anh đã mang đến cho tôi , trong những năm qua biết bao buồn vui hạnh phút của anh và tôi, giờ đây anh đã mãi mãi nằm sâu dưới lòng đất, tôi lật từng trang nhật kí của anh ra và đọc.
Ngày của em , tháng của em , và suốt cuộc đời mãi mãi yêu em .
Em mến !
Anh ko biết nói gì hơn, là anh rất yêu em, anh cảm nhận được tình yêu từ nơi em .mặc dù mỗi lần em đưa anh lên sài gòn là anh lại một lần làm em đau khổ, em là linh hồn, em là lẻ sống của đời anh.Dù anh có tan ra thành tro bụi thì anh vẫn yêu em thắm thiết.
Anh giờ đây một thể xác nhưng lại hai quê, em có hiểu cho anh ko đã lâu rồi anh ko về thăm em, nên hôm nay anh sẽ về lại nơi xưa đễ cùng em nối lại bến bờ hạnh phút, đến đây thì anh đã ngừng bút
chỉ vì muốn về thăm tôi mà anh bị tai nạn giao, nằm trong bệnh viện suốt 1 năm trời , tôi như người có tội chính tôi đã hại anh, ngày anh ra đi về thề giới bên kia, anh rất muốn được nhìn thấy tôi lần sao cuối mà cũng ko được....
tiếng khóc tiếng than giờ cũng ko thể nào mang anh quay trở về với em , anh đã vĩnh viễn ra đi khỏi cuộc đời em, và bắt đầu một cuộc sống mới o thế giới bên kia, và từ nay về sao em ko còn là ghánh nặng của đời anh nữa, cuốn nhật kí này em sẽ giữ mãi bên mình, với một mối tình ko bao giờ quên hình bóng anh sẽ nằm sâu vào trái tim em đến ngày em mất bây giờ và trở về sao.
|
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về