Mưa Sài Gòn
Một thời mưa Sài Gòn làm tôi thích biết bao, vậy mà hôm nay tui ghét ơi là ghét...mưa làm ngập cả con đường tôi đi làm về. Thật khổ sở khi cứ phải đẩy con ngựa sắt của mình qua gần 5 cây số... đúng là Sài Gòn.. chẳng giống ai bao giờ...
Tui nghĩ mình sống độc thân tốt, vậy mà hôm nay... khi gồng lưng đẩy con ngựa sắt của mình... tui thấy cần một bàn tay chìa ra biết bao... thấy sao mà cô đơn quá vầy trời? Chợt nhớ bàn tay ấy quá đi mất. Ký ức luôn trỗi dậy khi người ta cần một vòng tay ấm.......
Ngày mai, khi mặt trời lên... mình lại gồng mình với con ngựa sắt chưa kịp đổi, nó hư hết trơn rùi, nó chẳng thương thân gái như tui gì cả, tui sợ ngày mai quá... công việc dạo này nhiều đến nổi đầu óc cứ muốn quay cuồng... Mưa ơi! đừng rơi nữa...
|
5 góp ý:
bat chot mot hoang tu xuong hien dung luc , mot cau noi lich su kem theo mot cu chi than thien ... minh co the giup gi ho ban duoc khong ?
bat chot mot hoang tu xuong hien dung luc , mot cau noi lich su kem theo mot cu chi than thien ... minh co the giup gi ho ban duoc khong ?
Chào Cà Phê Nâu.
Đúng là ngoài trời mưa rơi rơi, mà Cà Phê chơi vơi. Rồi ngày trời thôi mưa, đời lại đẹp như thơ.
Bạn tâm sự thật nhỉ!
Hãy mở lòng ra đi để bàn tay ấy có cơ hội nha! Đừng khép lòng mình quá, cô độc chán lắm bà già ui!!! hi...hi.
còn tui,mọi vui buồn cũng gắn chặt với những cơn mưa cửa sài gòn,riết rồi quen.có những lúc thấy lòng chai đi,kệ gió mưanhịp đời vẫn trôi,cũng chẳng quan tâm khi nào thì trời nắng
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ