Xót thương nghiệt ngã nơi này
Gãy cầu để lại một ngày tang thương
Vùi lấp trong những máu xương
Chân cầu như một chiến trường ngổn ngang
Phút giây cuộc sống muộn màng
Sao mà trời lại phũ phàng các anh
Đói no trong đục cũng đành
Khoảnh khắc đen tối đã thành gió mây
Cần thơ con nước vơi đầy
Cây cầu vẫn khóc những ngày hôm nây
Tai ương khó tránh ở đời.
Không muốn lìa nhưng cũng phải "xa ".
Đó là điều tạo hoá cho ta.
Biết mà chẳng tránh được đau thương.
Thương thay số phận bao người.
Hậm hiu xô đẩy cướp đi "mạng sống".
Hỏi mấy ổng trên "BỘ" xem sao?
Liệu có điều nào uẩn khúc, quanh co?
Cứ cho là tai ương khó tránh.
Anh "nhà thầu" có biết cho chăng.
Vắng đi bóng người thân, con dân "đất Việt".
Biết đến lúc nào mới lại "nguôi ngoai".
Họ về với "đất mẹ" ngàn thu.
Để lại "sau lưng" nhiều nỗi đau mất mát.
Bát hương trầm nghi ngút khói bay.
Mà sao thấy nơi khoé mắt cay cay.
Hãy yên giấc nhé những công nhân vô tội".
Cầu chưa xong xập hỏi cớ vì sao
Ông trời ổng trả lời rằng
Lạm pháp,lạm pháp chớ tại vì đâu!
............
Tang thương thay cảnh đau lòng..!
Có nước mắt thành cơn mưa
Có một ngày buốt lời thơ
Từng xác người, từng tiếng nấc
Có mẹ già bao lần ngất
Có người anh câm lặng ngồi
Có giọng gào ôi em tôi
Từng nỗi đau, từng quặn thắt
Có dòng sông đầy nước mắt
Có chiếc cầu cả nước đau
Có bé quanh hỏi cha đâu
Từng giờ qua, từng nhát cắt...