Tôi lớn lên từ mảnh đất sình lầy
Chiêm trũng bốn mùa tràn đầy nắng gió
Kiếp nghèo quê tôi dẫu cho này nọ
Vẫn vẹn tình còn đó chị em tôi
Thuở chiến tranh bom đạn nổ rung trời
Chị tôi !Lên đường cầm súng
Cùng bạn trong xóm làng anh dũng
Cứ đi...Mà chẳng biết cái gì
Khói lủă chiến trường Quảnh trị
Chị tôi mang ba lô vào Nam
Hành quân trong đêm gió ngút ngàn
Nghĩ về quê hương xa thẳm

Có một lần chị tôi mừng lắm
Nhận được thư nhà chị kể với tôi:
"Chiều nay có bom-Đơn vị tơi bời
Chị may mắn vẫn là người còn sống
Chiến tranh,một thời bạo động
Chị vào xẻ dọc Trường sơn
Tuổi thanh xuân đầy ý chí căm hờn
Chỉ có ở một thời con gái
Mười năm gian truân những gì còn lại
Hoà bình chị nghĩ chốn đất quê
Bạc áo vai sương theo chị trở về
Làng xưa nặng tình cha mẹ
Chị ơi sao mà đời khổ thế
Hết rồi cái tuổi thanh xuân
Phận gái nhà binh đã bạc phong trần
Cay đắng phơi mình bể khổ
Mẹ đã khóc một lần xưa đó
Chị đẻ đứa đầu,con chẳng có cha
Chị tôi đã một lần vội vã
Hết rồi, khổ lắm chị ơi
Năm tháng qua đi nghiệt ngã giữa đời
Tổ quốc quên một khúc đời của chị
Không một tấm huân chương
Không một dòng địa chỉ
Chị âm thầm qua một chuyến đi
Vinh tháng giêng 2008
Địa chỉ ofline |
Link-Bản đồ Thành phố Hà Nội(khu vực giữa màn hình là phố Cầu Đất)
|
Địa chỉ ofline |
Link-Bản đồ Thành phố Hà Nội(khu vực giữa màn hình là phố Cầu Đất)
|
Đọc bài thơ, chợt nhớ đến mấy câu thơ của Phạm Tiến Duật:"Khăn xanh khăn xanh phơi đầy lán sớm;sách giấy mở tung trắng cả rừng chiều; hình như áo em trắng nhất; . . .. Người con gái Việt nam duyên dáng, lãng mạn, gan góc, anh hùng, mất mát, thiệt thòi vì Tổ quốc đến thế cơ sao! Và còn nữa, thế nhưng lại bị chà đạp về nhân phẩm, xuống giá vì chiến tranh như "Vợ Nhặt" của Kim Lân vậy! Và thế nhưng taị sao lại nghiệt ngã đến nhường này:"Năm tháng qua đi nghiệt ngã giữa đời
Tổ quốc quên một khúc đời của chị
Không một tấm huân chương
Không một dòng địa chỉ
Chị âm thầm qua một chuyến đi
Không những thế, báo chí còn rùm beng lên về những sự thực hiện hữu như: xà xẻo, ăn chặn tiền của người chết, của thương binh, liệt sĩ, và của được trợ cấp! Sao lại thế cơ chứ!
Chú có bài thơ "Người chi ruọt" tốt đó. bài viết khá xúc động và rất thực. cái thực làm cho bài rất có hồn. Cố lên, tiếp tục sẽ có thành công. Nhưng nên đọc lậi và tu sửa một số chỗ, vì hơi rườm rà, Chúc chú có nhiều thành công hơn nữa.
và mãi mãi để lại, tuổi xanh nơi chiến trường ,phải không bạn .