(...)
Thân anh trĩu nặng như lừa:
Cõng em, cõng cả nỗi ngờ tình yêu.
Nói lời, em cứ bảo trêu,
Giấu lời, em cứ lại kêu quá trầm.
Dẫu yêu, cứ lặng đưa thầm,
Đã yêu, cứ lại lan ngầm sóng trao.
Em ngờ anh, khiến lao đao,
Em hờn anh, khiến buồn nao cõi lòng.
Trái tim cũng tựa bớt hồng,
Tiếng yêu cũng tựa thôi nồng, bớt say.
Anh cười: “Chẳng lẽ chia tay?!”
Em buồn, lại đứng oà ngay khóc tràn.
Tim anh khó trọn, khó toàn,
Tim em xáo động như ngàn sóng xô.
Trong lòng anh bỗng chơ vơ,
Trong lòng em cũng ngàn ngơ ngác ùa.
Thôi anh cứ lại thân lừa:
Cõng em, cõng cả nỗi ngờ tình yêu!
12 góp ý:
Ngơ: Ơi, em gọi gì trời đất thế? ^_^
Pippi: sao cảm sao mà lại thành khổ sở thế Pippi? "Gia vị..." ấy mà!
Thiên Thư: Đúng vậy, lúc iu thì mang cả quả núi trên lưng được...
Kristy: Vẫn còn cõng được thì chưa phải là nặng nề đâu em ơi!
Meo meo: Bốn câu thơ này hay và vui!
Xương Thuỷ Tinh: Ái chà! Ít khi thấy chú Tê Tê vào thăm nhà ĐBT, "cứ cõng đi rồi lại cõng về" XTT nhỉ!
minhdang: Đúng vậy dó minhdang à.
thơtôi: Cảm ơn thơtôi, đã yêu thì người yêu có gì cũng cõng cả thôi...^_^
Lão Đạo Sĩ: Chẳng sá gì phải không Lão?
Vì yêu - dù khổ - sẵn sàng ... nai lưng !
"Dẫu yêu, cứ lặng đưa thầm,
Đã yêu, cứ lại lan ngầm sóng trao"
đã thích rồi, còn :
"Thôi anh cứ lại thân lừa:
Cõng em, cõng cả nỗi ngờ tình yêu!"
Thì sướng quá hì hì...
chúc bạn khoẻ
----------
thơtôi
Giận hờn một chút mới là tình yêu ..
mà anh.
Thân lừa chở nặng...tình iu đong đầy
Hehehe
Để rồi không biết rẽ sang hướng nào
Đêm nằm lại thấy chiêm bao
Em yêu nhiều quá biết trao ai giờ?
Cõng em, cõng cả nỗi ngờ tình yêu!
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ