Nhật Ký Tình Yêu
Thứ Sáu, ngày 09 tháng 11, 2007

Anh sẽ để cho em có hạnh phúc của mình
Điểm Ngôi sao Blog: 0 (0 lượt)
| Bình chọn:

 

Khi cánh cửa tình yêu này đóng lại, có thể cánh cửa mới sẽ sáng sủa hơn?. “Có cuộc vui nào không tan, có cuộc tình nào không tàn”. Đó là câu mà em đã dành tặng cho anh vào một ngày đẹp trời cách đây đã 3 năm rồi và cho đến bây giờ anh đã thấm thía hết ý nghĩa của nó.

Hôm nay gần đến ngày kỷ niệm năm thứ 6 mà anh mang một nỗi buồn đang dần “đóng băng” giữa cái tiết trời oi bức của một mùa hè. Chúng mình chia tay nhau cũng đã được hơn 5 tháng rồi em nhỉ. Cái ngày ấy đối với anh như mới xảy ra mà thôi, vậy mà thời gian đã không chờ đợi một điều gì cả phải không em.

Chia tay rồi nhưng sâu thẳm trong trái tim anh em vẫn còn đó, em vẫn là người phụ nữ nhẹ nhàng, nết na và thuỳ mị. Anh không hề trách bất cứ một hành động nào mà em đã dành cho anh cả đâu, và anh cũng không phải là hạng người “thọc gậy bánh xe” hay là “không ăn được thì đạp đổ”, bởi 2 cái “môn thể thao” này anh rất ghét vả lại không biết chơi. Chính vì vậy em hãy yên tâm và thoải mái đừng vì một hay vài ba lời bàn tán của người ngoài mà không dám yêu hay che dấu tình yêu của mình nhé.

Chia tay rồi chắc em không thể hiểu hết được tâm trạng cũng như nỗi buồn của anh đâu nhỉ. Anh như một con thú hoang mang một trái tim đầy thương tích, muốn đập phá mọi thứ, muốn xé xác kẻ nào đã phá hoại cái hạnh phúc mà bấy lâu anh đã cố xây dựng, “kẻ đó” có hiểu rằng khi “kẻ đó” đang cố xây dựng hạnh phúc cho mình thì cũng là lúc “kẻ đó” đang cố tình phá hoại hạnh phúc của người khác không? Rất nhiều lần anh đã đi ngang qua nhà em, nhìn vào và như muốn hét toáng lên rằng: “N. ơi, anh yêu em, anh nhớ em nhiều lắm, em có hiểu rằng cuộc sống này nếu như vắng em đối với anh thì ngày dài trở thành vô tận và đêm dài trở nên trống rỗng không”. Và rồi anh cứ lang thang suốt những nơi mà chúng ta đã có với nhau những kỷ niệm ngọt ngào.

Anh thường lên bờ đê sông Hồng ngồi một mình với tâm trạng buồn bã và ôn lại những kỷ niệm. Anh như muốn níu kéo lại những gì mà chúng ta đã có với nhau nhưng anh làm những việc như vậy để được gì? Chỉ làm cho em thêm căm ghét, coi thường và nghĩ anh là một thằng hâm mà thôi, có chăng chỉ là tình thương hại.

Cho đến bây giờ thì thời gian đã cho anh hiểu một điều răng: Ở bên anh em không tìm thấy được một tình yêu và một hạnh phúc đích thực, anh cũng hiểu em đã quá đủ mệt mỏi vì cái cách mà anh ghen phải không? Cũng còn có những vấn đề ngoài lề nữa mà. Anh cũng tự cho rằng anh giờ đây đã không còn xứng với em nữa rồi. Tuy rằng chúng mình đã có với nhau hơn 5 năm nhưng đó là mối tình đầu không toan tính. Nhưng có lẽ quãng thời gian đó đã quá đủ để em hiểu rõ được con người của anh: vô tình, vô tâm, mải chơi và còn nóng tính nữa chứ, nhưng mọi thứ đều có nguyên nhân của nó, em là người hiểu rõ nguyên nhân hơn ai hết.

Có lẽ rằng khi chia tay rồi em và anh đều rất buồn, nhưng đến bây giờ có lẽ cả hai chúng ta chỉ thấy “tiếc chứ không tha thiết” phải không em? Thế cho nên em cũng không cần phải có “lý do” để chia tay anh đâu, anh hiểu và thông cảm được mà! Anh không trách mà chỉ mong sao em chọn được người để mình gửi gắm cả cuộc đời sao cho xứng đáng mà thôi! Em cũng yên tâm rằng anh hay bất cứ một thằng đàn ông nào khi đã đứng giữa đất trời này thì sẽ không bao giờ cam chịu kém một thằng nào đâu, giám làm giám chịu, nói được là làm được.

Có chăng chỉ là những người đàn ông không dám nghĩ mà thôi. Đến bây giờ thì anh nghĩ được rằng mình cũng không nên chìm đắm mãi một nỗi buồn của quá khứ, mà vì nó hãy tự vượt qua chính bản thân mình và vươn lên trong cuộc sống. Sau cái ngày chia tay ấy, anh đã sụp đổ hoàn toàn, không còn giữ được cho mình cái bản lĩnh của một tình yêu chung thuỷ và không tính toán. Anh dường như đã trở thành một thằng “sở khanh” đầy đủ ý nghĩa . Anh lao vào các cuộc vui chơi và những tình yêu chớp nhoáng.

Anh dường như không còn là chính anh nữa, anh đã mang cái “tem Hà Nội” của mình để ra “doạ” những cô gái ngoại tỉnh trong trắng nhưng cũng thật nhiều mơ ước, và sau đó lại gạt bỏ người ta như một niềm vui “qua đường”. Anh rất thích câu nói cuối cùng mà em dành cho anh: “Hy vọng rằng chia tay rồi anh sẽ làm cho tôi hối hận”, câu nói này không những làm anh có rất nhiều ý chí trong sự nghiệp, mà nó cũng đã trở thành câu nói cuối cùng để anh dành “tặng” cho những ai mà anh không còn ham muốn nữa.

Như vậy rõ ràng là anh không đúng, nhưng anh cũng không sai hoàn toàn bởi tất cả những mối tình đó đều không mang đúng nghĩa tình yêu, mà chỉ là toan tính và tiền bạc. Tất cả những mối tình đó dường như không thể lấp đầy được cái “khoảng trống” sâu thăm thẳm mà em đã để lại cho anh, mà ngược lại những mối tình nhạt nhẽo ấy còn làm nền để tôn lên cái đẹp trong con người em, nhân cách của em thì phải?

Tất cả những điều đó dường như làm cho anh cảm thấy mất em có lẽ là số phận, có lẽ là anh quá kém cỏi, có lẽ là anh quá vô tâm và hơn bao giờ hết đó là sĩ diện của một thằng đàn ông. Nhưng cho đến bây giờ người mà anh đang yêu, đuợc yêu và sẽ mãi yêu đã làm cho anh trở lại là chính anh, đã thổi cho anh một luồng sinh khí mới trong tình yêu, vẫn còn đó một tình yêu không toan tính và vụ lợi. Đã vực anh dậy trong những lúc anh cảm thấy mình thật là “điêu huynh”, đã san sẻ và làm vơi dần đi những nỗi buồn mà mối tình đầu để lại, hơn hết đó là tình yêu thật sự và là người hiểu rõ anh hơn ai hết, còn nữa đó là người phụ nữ nhẹ nhàng và thật là chung thuỷ.

Tất nhiên thời đại này “một mái nhà tranh hai trái tim vàng” đã không còn là chủ đề chính nữa, nhưng với 2 trái tim vàng có thể sẽ biến “nhà tranh” thành “biệt thự” cũng nên, hì hì, tất cả đều là ở bản lĩnh của hai người mà. Có lẽ sau những mối tình chán ngắt và “ cơm - áo - gạo - tiền” thì đây đã là và sẽ mãi là “bến đậu” cuối cùng của anh. Anh sẽ lấy những kinh nghiệm mà ngày xưa anh đã phải trả 1 cái giá quá đắt để vun đắp, xây dựng làm tình yêu mới này luôn căng tràn sức sống và trở thành vĩnh cửu. Anh nói những điều này ra không phải để chứng minh cho em hiểu một điều gì hết. Mà để khẳng định lại với bản thân anh, mọi người rằng: “Khi cánh cửa tình yêu này đóng lại, có thể cánh cửa mới sẽ đẹp đẽ và sáng sủa hơn chăng” và “tình yêu không phải là trò chơi” đâu mà mang ra đùa giỡn.

Bản chất của con người thật không thể nào thay đổi được, cho dù chúng ta có muốn “gò” nó đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn trở về trạng thái ban đầu, vẫn phải là chính mình. Khi yêu ai chúng ta không nên để người yêu của mình vào một trạng thái “ không trọng lượng”, không nên nói xấu sau lưng người mình yêu, hãy luôn nghĩ rằng người mình đang yêu sẽ mãi là chỗ đứng duy nhất và cao nhất, và hãy đấu tranh hết mình vì người mình yêu em nhé.

Người ta thường nói chia tay rồi không là bạn thì sẽ thành kẻ thù. Anh là một người hướng thiện (hì hì) thế nên chúng ta sẽ mãi là bạn của nhau nhé. Kỷ niệm sẽ mãi là kỷ niệm, nó sẽ vẫn còn đó những ngày tháng đẹp giữa em và anh. Chúng ta sẽ giữ lại như là một món quà cuối cùng của một mối tình đầu không toan tính em nhé.

Trên con đường đời anh vẫn mãi cầu chúc cho em được hạnh phúc bên người mình yêu, và một cuộc sống thành đạt.Chúc bố mẹ và gia đình em vui vẻ và mạnh khoẻ. Fist love! “Tiết này mang theo cái nóng nực, tình yêu này đã lạnh giá trái tim anh Điều gì đến đã đến và điều gì đi sẽ mãi đi không trở lại Em đến với tôi thật dịu dạng như tia nắng sớm ban mai Và ra đi cũng nhẹ nhàng như trời lặn buổi xế chiều Thời gian có làm vơi đi những kỷ niệm?".

brian >> 03:22 PM 0 góp ý

0 Góp ý:

Chưa có góp ý nào !

» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !

<< Trở về

Blog briannguyen1982
briannguyen1982 Tên:
brian
Số điểm của Blog này là 11 (số lần vote: 2)


Trang web của tôi

Đường dẫn yêu thích


    Lưu trữ

    Powered by Ngoisaoblog.com

      » ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình