Chiều nay trên công ty, sau khi hoàn thành công việc xếp giao, Lam không biết làm gì để giết thời gian và chờ đến giờ tan sở, cô đăng nhập vào nick của mình, tình cờ cô gặp Dương cũng đang online. Dương! Người mà trước đây làm cùng công ty với Lam, nhưng giờ Dương đã chuyển sang công ty khác. Tuy cách đó không xa nhưng hai người cũng rất ít gặp nhau, chỉ đôi lúc gặp trên đường vào công ty với một vài câu chào hỏi khách sáo! Sự gặp gỡ tình cờ chiều nay đã khơi dậy trong Lam nỗi buỗn mà bấy lâu nay cô đã cố quên, đã cố tình chôn dấu.
Lam đang mong chờ Dương hỏi điều gì đó, cô hy vọng Dương sẽ hỏi điều mà cô mong muốn. Nhưng rồi Lam lại không biết rằng Lam đang mong điều gì, trong cô lúc này lại là cảm giác trống rỗng mà cô đã từng chịu đựng.
Lam cũng không biết tại sao Dương hỏi Lam những điều ấy, có thể là Dương quan tâm đến hạnh phúc của cô và mong cô sớm tìm được nửa còn lại.. Nhưng dù sao những điều đó đã làm Lam thất vọng, rồi cô lại không biết mình thất vọng vì điều gì.
- Bắt quả tang nhé, đang chát với ai đó, khai mau!
Đó là tiếng của Tâm, người làm chung với Lam và cũng là cô bạn thân nhất của Lam. Tâm thấy Lam đang chát rất say xưa nên chọc cô. Lam vội tắt ngay cửa sổ chát với Dương vì sợ Tâm nhìn thấy.
- À đang chát với người bạn ý mà, có gì đâu mà khai
- Bạn hả, bạn sao lại thấy người ta lại không chát nữa? Nếu là bạn thì chát tiếp đi.
- Out rùi còn đâu mà chát, không tin thì nhìn đi
- Thôi được, coi như lần này không truy cứu nữa, nhưng nói trước nhé, bà mà giấu tui điều gì thì coi chừng đó
- Được rồi, tui không giấu bà đâu mà, có gì sẽ khai báo thành thật
- Thôi, tui về trước nhé, tối nay có hẹn
- Ừ, về trước đi, sướng nhé, tối lại có người chở đi chơi rồi
- Ai biểu bà kén chọn quá làm gì? Thôi tui về trước
Lam thầm nghĩ: “may quá, nãy Dương đã ẩn nick rồi, hú hồn”. Nhìn đồng hồ đã 17h20, Lam cũng muốn về nhưng cô đang chát dở với Dương nên nán ở lại thêm ít phút.
Sau giây lát lưỡng lự, Lam cũng quyết định cho Dương số di động, nhưng cô có vẻ như chẳng mong gì tin nhắn của Dương cả. Đã lâu rồi, hôm nay Lam lại rất buồn.
* * *
Với Lam, Dương là người đã để lại trong cô một kỷ niệm buồn mà có lẽ cô không bao giờ quên được. Ngày đó, Lam không hiểu tại sao lại si Dương đến vậy. Tuy Dương là con trai nhưng anh có đôi mắt đẹp như của một nàng công chúa trong truyện cổ tích. Trước đây, Lam coi Dương như bao người làm cùng công ty khác. Nhưng vào một buổi chiều, công ty nhiều việc nên Lam và Dương ráng ở lại làm cho xong. Hôm ấy mắt phải của Dương lên lẹo và điều này đã làm Lam chú ý hơn mọi ngày (thường thì Lam rất ít để ý người khác). Lam bắt gặp ánh mắt của Dương, một cảm giác rất lạ trong Lam. Cô đã bị “sét tình” đánh trúng. Nhưng Lam đã cố làm như không có chuyện gì, cô vội quay đi để giấu ánh mắt ngại ngùng của mình. Từ hôm đó, Lam luôn nghĩ đến Dương, và cũng từ hôm đó, mỗi lần gặp Dương thì cô không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt Dương. Lam sợ Dương sẽ bắt gặp ánh mắt của cô, sợ không giấu nổi cảm xúc của mình. Lam đã yêu!
Đây cũng là thời gian tồi tệ nhất đối với Lam! Cô yêu đơn phương Lam mà không dám để Dương biết được tình cảm của cô. Thời gian cứ trôi đi, có lẽ Lam đã che dấu cảm xúc của mình quá tốt chăng nên hình như Dương cũng không hề biết tình cảm của Lam dành cho Dương. Nhưng Lam lại không dấu nổi chính bản thân mình. Có lẽ cô không thể chịu đựng nổi nữa rồi, cô phải cho Dương biết tình cảm của cô dù bằng cách nào đó đi nữa.
* * *
Một buổi tối, trong quán nhạc quen thuộc.
- Hình như Dương cũng rất thích bà đó, nếu hai người đến với nhau thì rất đẹp đôi đó
- Nhưng mà…
- Cố lên, tui đảm bảo với bà 95% đó
Lam rất vui khi nghe được những thông tin và những lời dộng viên từ Tâm. Nhưng với bản tính nhút nhát Lam chỉ biết yên lặng. Hơn nữa, cô là con gái, cũng nhưng bao người con gái khác, cô muốn dành cho Dương được nói ba từ “…” với cô.
Một thời gian sau đó, Lam có một cảm giác như Tâm đang giấu cô điều gì đó. Lam đã cố hỏi nhưng Tâm vẫn không nói điều gì cả. lam thấy lo lắng, bất an. Sáng chủ nhật cô nhận được tin nhắn của Tâm: “Lam à, Tâm không thể giấu Lam mãi, Lam đừng buồn khi biết sự thật này nhé: Dương đã có bạn gái rồi Lam à”. Trời đất như tối xầm trước mặt cô. Lam đã khóc rất nhiều, rất nhiều...
Ngày dự đám cưới của Tâm, Dương chở bạn gái đi để giới thiệu với bạn bè, không biết Dương có ý gì mà cứ đi ngay trước xe của Lam. Mỗi lần cô cố gắng đi trước Dương thì Dương lại dí theo và cứ đi ngay trước mắt cô với người yêu ngồi phía sau rất tình tứ. Lam đã rất giận Dương, nhưng cô đã cố tỏ ra vui vẻ để giấu đi nỗi buồn tủi trong lòng.
Những ngày sau đó cô sống như người vô hồn, cô không biết phải sống thế nào với sự thật khi ngày nào cũng đối mặt với Dương. Nhưng đột ngột, Dương báo sẽ chuyển công ty. Tin này làm mọi người khác bất ngờ, còn trong Lam đang nảy sinh một mâu thuẫn. Cô mong ngày đó đến sớm, nhưng cô lại sợ ngày đó đên sớm.
Dương đi, Lam vẫn vậy! Lam càng cố làm như không có chuyện gì đến với mình thì cô càng cảm thấy hình như mọi đang nói nhiều về chuyện của Lam và thấy ái ngại cho Lam. Lam không biết tại sao mọi người cứ phải nói mãi về chuyện riêng tư của cô, giống như họ không có việc gì khác để làm vậy. Lam đã không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện với ai, cô muốn xa lánh mọi người. Nhưng Lam không thể sống như vậy mãi được, cô đã cố quên đi tất cả. Và giờ đây tất cả trong cô chỉ còn là những kỷ niệm buồn để đôi lúc nghĩ lại Lam tự nhủ với mình rằng “sao mình khờ thế nhỉ”.
* * *
“tit tit, tit tit” chuông báo có tin nhắn mới, cầm máy thấy số lạ hoắc với dòng tin nhắn: “em đang làm gì vậy, anh nè, lưu số của anh vào nhé”. Lam nheo mày, thầm cười “anh là ai nhỉ”. Nhưng cô chợt nhớ chiều nay online với Dương. Cô đoán 99% đây là số của Dương, nhưng cô vẫn giả bộ như không biết nên nhắn lại “xin lỗi, ai vậy”
Những ngày sau đó, Lam và Dương liên lạc thường xuyên hơn, đã lâu rồi cô với nói chuyện với Dương nhiều như vậy. Qua những dòng tin nhắn của Dương, Lam biết Dương đã chia tay người yêu. Giờ đây Dương rất đau khổ. Có lẽ, những dòng tin nhắn của Lam cũng giúp Dương phần nào vơi bớt nỗi buồn. Và chính Lam cũng tìm được niềm vui không phải trong sự đau khổ của Dương mà cô lại một lần nữa hy vọng …
Lam hy vọng! Nhưng cô biết sẽ là khờ dại khi cô lại một lần nữa hy vọng. Tình cảm trong của Lam dành cho Dương những ngày qua lại sống lại nhưng cô không muốn mình là người cơ hội và cô cũng không muốn cố theo đuổi người mà trong trái tim không có chỗ cho cô. Cô khuyên Dương nên quay lại với người mà anh thực sự yêu thương. Một hôm Dương nói với Lam rằng anh muốn xa lánh tất cả mọi người kể cả với Lam. Lại một lần nữa Dương làm Lam buồn.
“tit tit, tit tit”
- Hãy tha lỗi cho anh, anh không muốn nói chuyện với ai nữa hết, kể cả em
- Đừng, hãy để em cùng được chia sẻ nỗi buồn của anh, em sẵn sàng chấp nhận tất cả.
- Anh rất vui vì điều đó, cảm ơn em, cảm ơn em! Em vẫn còn quan tâm đến anh như ngày nào, anh có lỗi với em nhiều quá, anh xin lỗi.
- Đừng nói với em như thế! Anh có lỗi gì với em đâu. Chỉ tại… ! Em sẵn sàng chia sẻ nổi buồn với anh, hãy cho em được như thế, còn niềm vui, anh hãy giữ lại một mình đi. Có lẽ em không chia sẻ với anh được điều đó.
- Tại sao? Tại sao lại như thế? Như thế là em nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ đem niềm vui đến cho em được rồi! Vậy anh là sao chổi sao?
- …
“Baby, I know the story. I've seen the picture, It's written all over your face. Tell me, what's the secret, that you've been hiding. Who's gonna take my place …” Đó là những ca từ của ca khúc Fool Again đang được phát trong quán nhạc quen thuộc, nơi mà Lam và Tâm vẫn thường tới. Khác với thường lệ, hôm nay chỉ có mình Lam đến quán. Cô tìm một chỗ ít người chú ý nhất trong quán, gọi một ly caffe. Lấy điện thoại ra, Lam đọc lại dòng tin nhắn của Dương: “Tại sao? Tại sao lại như thế? Như thế là em nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ đem niềm vui đến cho em được rồi! Vậy anh là sao chổi sao?”
Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má Lam...
|
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về