blue2007

arrowBlog blue2007

Tên: blue
Địa chỉ: hcm, Vietnam
blue2007

Số điểm của Blog này là 0 (số lần vote: 0)

arrow Bạn bè

Chưa có bạn bè !

arrow Sổ lưu niệm


Chủ Nhật, ngày 21 tháng 10, 2007

Angel+Evil part 159 (special)

Điểm Ngôi sao Blog: 0 (0 lượt)
| Bình chọn:
333magnify yfla.wrap("This multimedia content requires Flash version 9 and above.", "Upgrade Now.", "http://www.adobe.com/shockwave/download/download.cgi?P1_Prod_Version=ShockwaveFlash", "");To view this multimedia content, please enable Javascript.

Part 157 (Special)

Hix phần này đúng nghĩa là truyện kinh dị 1 chút, ai đang ăn mà xem truyện này thì nên ăn xong rồi xem nha, ngay cả tác giả cũng ăn ko vô luôn, huhu

Không biết nó đã ngất bao lâu rồi. Những giọt mưa đã làm nó tỉnh dậy, mưa làm rát khuôn mặt của nó, không biết nó đã bị đánh bao nhiêu lần, nó nằm đó, chân tay bị trói mặt, mệt mỏi, đau đớn xâm chiếm dần cơ thể nó, nhưng hơn tất cả, nó đã bắt đầu thấy đói, cái đói cồn cào, cái đói mãnh liệt dần chèn lấp các cảm xúc khác, người nó rung lên bần bật, nó ráng rướn cổ lên uống lấy uống để những giọt nước mưa bị dột trên máy nhà, nó ước mưa có thể rơi nhiều hơn để gột rửa gương mặt của nó, gột rửa đi những tủi nhục những sự dơ bẩn mà bọn đánh thuê ban cho nó, nỗi nhục nhã và ê chề.

Bọn khốn đó, hành hạ nó, đánh đập nó, rồi lại tiểu tiện lên mặt nó, mãi mãi nó không quên nỗi nhục nhã ê chề, mãi mãi nó không quên cái cảm giác đó, nó không muốn chết lãng nhách như thế này…

Đói , đói quá … đó cồn cào, đói kinh khiếp …

Tại sao, nó lại lâm vào tình cảnh như này, giờ đây nó hoàn toàn bị cô lập, trong căn nhà hoang này, phòng bên kia, bọn khốn đó đang chè chén say sưa, còn nó nằm đây, tối tăm, lạnh lẽo, căm phẫn, nó ước gì, nó gặp cô gái ma nữ đó ngay lập tức, cô ta có thể đoán trước được tương lai mà, tại sao đã hơn 2 ngày rồi, cô ta không cứu nó, tại sao? giờ này cô ả đang ở đâu, hay tình huống này ngay cả ma nữ cũng ko thể biết được.

Rồi sáng mai, nó sẽ ra sao? Nó bị bắt lên tàu ư? Nó nghe thấy tiếng sóng biến ở gần đó, vậy là nó đã bị đem ra 1 vùng nào đó gần biển, nó sẽ bị bỏ lên 1 con tàu và thế là cuộc đời nó kể như xong. Nó không ngờ cuộc sống lại có thật nhiều bộ mặt, nó không ngờ con người lại thủ đoạn , đê tiện và hèn hạ đến như vậy.

Đôi khi nó nghĩ có lẽ nó không sống lại thì tốt hơn, tốt hơn là phải chịu đựng cảm này, giờ đây nó chết cũng không được mà sống cũng không xong, nó đã trải qua sự cùng cực của sỉ nhục, đau khổ phẫn nộ. Nó đâm ra hận ông trời, hận số mệnh, nó nguyền rủa mọi thứ, tất cả vỡ oà cùng tiếng sấm, tiếng cười khốn nạn của bọn đâm thuê chém mướn, tiếng những giọt nước mưa nhiễu lên gương mặt của nó, và tiếng của nó, nó bắt đầu khóc, khóc tức tưởi,khóc nhưchưa bao giờ đc khóc, 1 linh hồn 29 tuổi trong thân xác 1 thằng con trai 20 tuổi, nó quá già để khóc như 1 đứa trẻ, nó quá đủ mạnh mẽ để phải khóc, nhưng có lẽ đây là phản ứng tốt nhất cho tình huống lúc này, có lẽ khóc là cách tốt để nó chìm vào giấc ngủ, hay đúng hơn nó lại ngất đi 1 lần nữa…

Không biết nó ngất đi, rồi lại tỉnh, rồi lại ngất bao nhiêu lần nữa, giờ đây, nó ko còn tý sức lực và năng lượng nào cả, mắt nó mờ dần, tai nó ù đi, tiếng mưa, tiêng sấm, tiếng biển, giờ đây chỉ là 1 mớ âm thanh hỗn độn quanh nó, trong cơn mê sảng , nó lại thấy ánh mắt đượm buồn của mẹ nhìn nó, ánh mắt lo âu và vẻ tiều tuỵ của cha, nó lại nhớ đến hình ảnh của người mà nó từng yêu thương, rồi lại khiến nó căm hận nhất, cô ây như cười hả hê trước tình cảnh này của nó, cô ây như muốn nói, trước kia cô ấy ko chọn nó quả là 1 sự lựa chọn đúng đắn của cô ấy,rồi những người bạn bè mà nó quen biết như đứng cạnh quanh nó, quá khứ lại hiện về, đan xen với thực tại , 1 cuộc sống giàu sang mà nó có mơ cũng ko được, tất cả cuốn quanh nó, nó sẽ chết ư?, ngta thường nói khi sắp chết họ thường thấy được quá khứ vị lai của c.đời mình, nó lại sắp xuống địa ngục nữa sao?

Ko! nó ko muốn 1 kết cục như vậy, nó không cam tâm, nó đã sai lầm 1 lần bây giờ nó tồn tại để khắc phục cái sai lầm đó, chứ ko phải tồn tại để bị vùi dập thêm 1 lần nữa. nó tồn tại để tận hưởng những cái tuyệt vời của csống chứ không thể chết trong nhục nhã và tuyệt vọng như thế này.

Phải tìm cách sống, ngày nào còn sống được ngày đó nó còn cơ hội để lấy lại những gì đã mất, nó phải sống, phải sống, phải mở mắt ra, nó không được ngủ, những người mà nó yêu quý , những người mà nó căm ghét, nó phải gặp lại tất cả bọn họ, phải ân đền oán trả sòng phẳng, nó ko thể chết , nó ko đc chết.

..............

.............

Chuột à ?

Loài gặm nhấm đáng kinh tởm, nó quên rằng, trong căn phòng này, nó ko phải nó 1 mình, còn 1 loài động vật sống cùng với nó.

Chuột!

Một căn nhà hoang, thì đương nhiên phải có nhiều chuột rồi.

Haha giờ đây tình cảnh của nó, chẳng khác gì đám chuột kia, những con chuột đồng to lớn, bọn chúng đã dần quen với sự tồn tại của nó, hay có lẽ bọn chúng linh cảm rằng nó sẽ chết trước khi trời sáng, và bọn chúng sẽ có 1 bữa thực phẩm no nê…

Có đến hàng chục con, bò khắp người nó, bọn chúng đã quen với hơi của nó.

Nó cảm thấy thật khôi hài, giờ đây nó còn mất tự do hơn cái loài gặm nhấm khốn kiếp này.

Nó không còn cảm giác, hai tay bị trói quặp ra sau lưng 2 chân bị trói chặt, nó nằm như 1 con sâu bất động, hơi thở yếu dần , yếu dần…

Bọn chuột vẫn vô tư đi lại trên người nó, ngửi ngửi đánh hơi, thi thoảng lại cắn vào da thịt nó cắn vào quần áo nó như là 1 phản ứng thường thấy của loài gặm nhắm

Bất thình lình, gần như toàn bộ năng lượng cuối cùng của nó tập trung lại và 1 điểm, 1 sức bật nhanh như tất cả những gì nó có thể làm được, nó đã chờ đợi từ lâu lắm rồi. Hết sức bình sinh, nó quay về bên phải, gần cạnh nó nhất… 1 con chuột đang cận đó.

Mọi chiện diễn ra quá nhanh, đến nỗi nó làm bất ngờ cái loài gặm nhấm vốn đc xem là nhạy cảm nhất, hay có lẽ con người cũng là 1 loài sinh vật, khi áp lực của cái đói và sự cận kề của cái chết thì khả năng tiềm ẩn lại bộc phát.

Phải! Nó đang ăn, nó đang nhai ngấu nghiến, nó ăn 1 cách miễn cưỡng, máu tràn ra từ khoé miệng của nó, nước mắt nó vẫn chảy..tai nó nghe thấy tiếng xương rạo rạo khi đang nhai, nó cố nuốt cho thật nhanh, nuốt hết nỗi uất hận cay đắng, nó muốn mau chóng quên đi cái cảm giác này, nó cảm thấy giờ đây nó không khác gì 1 con thú…. Nó đã ăn sống 1 con chuột.

………..

Nó có thể dùng cách cũ nằm bất động và quay sang bẫy con nào ở gần miệng nó nhất, giờ đây cái miệng sẽ đc xem là vũ khí lợi hại duy nhất còn sót lại của nó, sau khi lại sức. Nó sẽ cần tìm 1 miếng ngói hay 1 mảnh thuỷ tinh nào đó để cởi trói cho mình, nó phải chuẩn bị 1 cuộc đào thoát, nó phải tìm ra đường sống, nó không muốn mọi chiện lại kết thúc lãng nhách như vậy, nó muốn sống, nó khao khát được sống.

PHẢIIIII SỐNNNGGG, nó như gào lên trong đầu ……

End of part 159

blue >> 05:44 PM 0 góp ý

0 Góp ý:

Chưa có góp ý nào !

» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !

<< Trở về