den_mot_luc_nao_do^-^05-04-2005, 03:52 AM... con bé ngơ ngác ... đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài sân .... trời nắng ... cái nắng dịu của một ngày sau mưa .... nó đứng đó nhìn mơ mộng .... trong cái cảnh thoáng đãng ... mát dịu .... hiếm có của những ngày nắng gay gắt .... cơn gió khe khẽ .... đưa đẩy .... lùa qua tóc nó .... dễ chịu .... những giọt nắng ... và những làn gió nhẹ ... đưa nó vào mối tình đầu tiên ... mối tình ngốc xít ....
.. nó quen "anh" trên Net thôi ... nhưng cái cách "anh" nói chuyện .... cho nó cái cảm giác gần gũi của 1 thằng bạn thân .... nhưng khi lạ quan tâm săn sóc ... như của một người anh trai dành cho đứa em gái bé nhỏ .... ko biết từ khi nào ... việc chat cùng "anh" .... trở thành một công việc được cố định trong lịch làm việc hàng ngày của nó .... trở thành một thói quen ... với "anh" nó có thể thổ lộ mọi điều .... từ những nỗi buồn ... niềm vui .... đến những lúc nó bực tức .... đôi khi nó cũng trút cả lên "anh" ..... qua "anh" ... nó quen được một người bạn "anh" .... nó và "chàng" này như khắc tinh của nhau .... hai đứa thường xuyên cãi nhau trong những lần online đụng nhau ... hay khi tranh luận về một vấn đề âm nhạc ... hay bóng đá ... cái ấn tượng đầu tiên của nó về "chàng" này ... là một người khác hẳn với "anh" ... một người ko bao giờ chịu nhường nhịn nó .... một người làm cho nó fải chịu sự ngậm ngùi của kẻ thua cuộc .... đôi lần như vậy .... nó ghét " chàng" ....
... tại sao cứ chê thần tượng của nó cơ chứ .... bực mình lắm .... mà sao lại nghĩ là nó cũng ghét " anh" nhỉ ... lạ thật ... nó rất quý "anh" đấy .... ko biết mấy lần ... nó và "anh" hợp tác .... post bài trêu "chàng" này .... nhớ lại nó lại fì cười .... "chàng" này tính trẻ con lắm ... lại rất hay dỗi ..... đôi khi nó bắt gặp sự kiêu ngạo của chàng .... nó bất ngờ nhận ra .... nơi chàng .... hội tụ tất cả những tính cách ... nó ghét nhất ở fe con giai .... chỉ riêng có cái này nó thấy rất đáng quý ở 1 con người đáng ghét đó .... ấy là cái lòng tốt ... "anh" nói đúng .... "chàng" có thể bỏ ra hàng giờ tìm ảnh ... rồi post những bài về âm nhạc ... làm nó thích ... còn "anh" thì ko ....
... nó nhận thấy sự thú vị của cái cuộc sống ảo trên net ... từ khi quen "anh" ... và "chàng" ... cùng những người bạn của cả hai ... nó chỉ nghe nói ... chưa nói chuyện cùng lần nào ... nhưng nó cũng thấy .... mọi người rất thú vị ... và hơi bí ẩn .... nó thích thú ....
Cậu bé nắn nót xếp những dòng chữ ngoằn ngoèo của mình lên trang giấy:
"Cô bé ạ! Mùa thu rồi đấy, xuống phố mặc ấm vào nghe em...
Mùa thu rất đẹp phải ko em? Lá bay bay con phố phủ đầy màu vàng của ngày xưa. Cổ tích khép mất rồi, cánh võng thôi đưa nôi, chúc em hạnh phúc! Đừng nghĩ cho anh em nhné bởi trước khi nghĩ về người khác em hãy nghĩ cho chính mình em ạ. Nếu chỉ yêu một người vì người ấy quá tốt. Nếu chỉ yêu một người vì phút xao động đầu đời thì đó ko là tình yêu, đó là lòng thương hại. Con tim dũng khí của một cậu con trai ko cần điều ấy đâu. Em coi đó là tình yêu thì sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng người ta đấy. Dẫu chỉ là hai người bạn thì sâu thẳm con tim anh em vẫn là nàng công chúa, mãi mãi. Đừng lừa dối nữa em nhé!"
Thằng bé lũn cũn bước đi dứơi ánh nắng vàng sau cơn mưa. Trên cao kia cầu vồng bảy sắc lung linh như tình yêu. Những vòng tròn khép kín. Phố giao mùa hàng cây xao xác lá đổ một màu dấu yêu thuở xưa ngập tràn con đường. Có một người nhớ tới một người, buồn lắm, nhung thằng bé nhoẻn miệng cười. Có sao đâu? Để hồn nhẹ như mây, nụ cười là cơn gió chứa chan tình yêu đong đầy.
Trời lạnh thật! Thằng bé dụt cổ vào trong chiếc áo xoay lưng lại đằng sau. Phố heo may gió cuốn lá bay, con đường vắng lặng ko tên em. Bình yên và thanh thản.
.... Ngày xửa ngày xưa có hai vì sao sinh ra đời để tỏa ánh sáng, lặng thầm ko chung đôi. Ngày xưa ngày xửa có hai chiếc lá rớt lại bên thềm xưa, mơ màng viết cổ tích trong mưa....
*****
Cái nóng như thiêu như đốt đang bủa vây lấy nó. Ngồi trong căn phòng nhỏ, nó muốn nổ tung. Hì hụi ngồi chép nốt mấy bài hát mà nó thích vào trong quyển sổ nhỏ_cái quyển sổ mà nó dự định sẽ viết nhật kí , thế mà chả hiểu sao giờ lại trở ra thế này. Nó ngồi nắn nót từng chữ một. Đây là bài hát mà nó thích nhất lời bài hát này hay:
Có khi lòng ko hẹn
Có khi tình ko hẹn
Có khi tìm nhau mãi ko gặp nhau đâu nữa
Có khi ngồi yên thấy ta bé thơ đi mỗi ngày
Có khi cuồng chân đi những chuyến đi lần cuối
Có khi tình rất buồn
Có khi người rất buồn
Có khi tìm nhau nói câu biệt li không hết
Nó đặt bút, sững lại. Nó bất giác nhớ đến một ai đó. Nó chợt buồn. Những người bạn tốt, những người yêu quý nó và cả những người nó yêu qúy thường vội vã rời xa nó chẳng có một lí do nào cả, đôi khi ko một lời từ biệt. Nó bật khóc. Nó cảm thấy cô đơn trống trải quá. Nó luôn muốn có được những người bạn thân có thể chia xẻ những niềm vui nỗi buồn cùng nó, một đứa bạn có thể lang thang trên fố cùng nó những lúc nó buồn hay là người bạn để cho nó có được cái cảm giác gần gũi thân thiết trong mỗi lần nó online. Nó ôm lấy gối che kín mặt. Khóc. Nó sợ cái cảm giác cô đơn này lắm lắm. Chưa khi nào nó cần có bạn bè bên cạnh như lúc này. Trời dần sáng. Nó ngừng khóc. Gục đầu bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Mấy con chim trong lồng cứ ríu ra ríu rít như trêu ngươi người ta. Bầu trời sáng trong lạ lùng trong mắt một đứa chuyên ngủ ngày như nó. Nó lững thững bước ra ngòai. Mắt đỏ hoe,ướt. Nó thẫn thờ nhìn lên trời. Chợt nhớ lời bà dặn nó khi nó trở về sống cùng bố mẹ: khi có chuyện vui hay chuyện jì buồn hãy viết vào một tờ giấy và đứng từ trên cao ném nó đi thật xa. Mắt nó ngơ ngác vì ko hiểu sao lại vậy. Nhưng bà nói đúng khi nào gặp fải những chuyện như thế thì sẽ hiểu tại sao. Nỗi buồn sẽ tan biến. Còn niềm vui thì được chia sẻ. Vậy đấy. Nhưng nó chưa bao giờ làm như vậy. Bởi khi nó luôn có bạn bè bên cạnh. Nhưng giờ thì ... Nó kiếm một tờ giấy. Ngồi viết hết những thứ mà nó nghĩ làm nó buồn. Nó định chạy lên gác rồi ném tờ giấy đó đi. Nhưng ... nó dừng lại. Nó kẹp tờ giấy đó vào quyển sổ mà nó hay dùng chép lời bài hát. Nó sẽ giữ lại. Và lần sau khi có niềm vui khác nó cũng sẽ viết lên giấy. Tất cả là những kỉ niệm. Nó thấy lòng mình thanh thản hơn. Và những người bạn nó, những người đã đến và đi trong tuổi thơ của nó hay bây giờ đều là những kỉ niệm đẹp. Nó chợt nhận ra. Trong cuộc đời không chỉ học cách chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng những người bạn, mà còn fải học cách lưu giữ những kỉ niệm, quá khứ về những người bạn đó.
|
1 Góp ý:
"Trong cuộc đời không chỉ học cách chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng những người bạn, mà còn fải học cách lưu giữ những kỉ niệm, quá khứ về những người bạn đó.".Đồng ý, nhưng nếu những kỉ niệm ấy quá buồn và mỗi lần nhớ đến con người ta lại cảm thấy mình như đang rơi vào một hố sâu tăm tối của nỗi buồn. Yếu đuối sẽ lại ngự trị trong tâm hồn những trái tim nhạy cảm, thì mình nghĩ đôi khi người ta con tập cách để lãng quên.
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về