Tôi một con bé ngang ngạnh và bướng bỉnh, và có đôi chút nghịch ngợm.... nhưng tôi cũng như bao nhiêu người con gái khác... cũng biết mơ mộng.. cũng lãng mạn như bao người... cũng đã từng mơ sẽ có một ngày gặp được chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú ngỏ lời yêu thương, luôn hạnh phúc bên chàng hoàng tử của mình....
Và rồi chàng hoàng tử của tôi cũng xuất hiện khi tôi tròn 17t.... anh đến mang theo những mơ ước , niềm vui và cả sự hi vọng vào tương lại, khi tôi tuyệt vọng nhất.... anh cao lớn... dáng người hơi gầy ấn tượng đầu tiên mà anh tạo cho người đối diện chính là đôi mắt rất đẹp , giọng nói hơi trầm , anh là người hòa đồng lại điển trai... nên mới chuyền nhà đến ko lâu anh đã làm xao xuyến trái tim của bao cô gái.... tất nhiên là trong đó có cả tôi nữa... nhưng tôi luôn giấu kín điều đó, trong khi những người con gái khác vây quanh anh thì tôi làm như ko quan tâm... luôn tỏ ra thờ ơ, lạnh lùng nhưng thực sự thì trong lòng rất muốn trò chuyện cùng anh... và cũng tới một ngày, vào một buổi chiều cả xóm tổ chức ra Biển chơi và tôi đã có dịp làm quen cùng anh, càng tiếp xúc với anh tôi thấy anh là người rất vui tính lại có tài đàn gita và hát rất hay, càng gần anh tôi càng mến anh hơn... Vì ở cùng xóm nên tôi và anh có nhiều dịp gần nhau hơn, chiều nào cũng được đi ra biển và cũng trò chuyện với nhau....
Ngày 30/4 ở khu phố tôi có tổ chức cắm trại, đêm đến mọi người quây quần bên nhau chơi trò chơi và ca hát... Màn đêm dần buông xuống... Mọi người ai cũng mệt mỏi và dồn nhau vào trại để ngủ.... Vào lúc ấy anh đã kéo tôi ra một góc khuất nơi có hương thơm của cây hoa ngọc lan ngào nhạt... 2 người đang trò chuyện anh khẽ nắm tay tôi... tim tôi đập nhanh hơn... ko hiểu sao tôi để nguyên tay mình trong tay anh... tôi cảm nhận bàn tay mình trong lòng bàn tay của anh, ấm áp đến lạ thường và đôi chút kì lạ... Trong giây phút đó cả hai chúng tôi đều im lặng.... Cho đến khi có những hạt mưa lất phát bay, anh kéo tôi đúng dậy và ôm trầm lấy tôi, anh khẽ thì thấm bên tai tôi những lời yêu thương nhất, ngọt ngào nhất.... Giây phút đó tôi cảm thấy thật hạnh phúc vui sướng chỉ muốn hét lên thật to cho mọi người biết.... Tôi thầm cảm ơn thượng đế đã để tôi gặp anh.... Từ đó chúng tôi luôn chia sẻ, cũng nhau vượt qua những khó khăn... cùng chia sẻ nỗi buồn.... Càng ngày chúng tôi càng gắn bó với nhau hơn... Cho đến một ngày Anh phải đi học xa.... nhưng ko vì thế mà tình yêu của tôi và anh phai nhạt trong xa cách mà càng thêm mặn nồng.... Chúng tôii liên lạc với nhau bằng những lá thư, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi cũng làm tôi bớt nỗi nhớ đối với anh.... Và mọi chuyện trôi qua một cách bình lặng... và ko có một chút buồn nào.... Thời gian trôi qua.... Cho đến một hôm anh được trường ĐH cử đi Du học ... lúc đầu anh ko muốn nói với tôi... Nhưng rồi đến một ngày anh cũng nói.... Khi nghe xong tin đó tôi rất buồn.... tôi chỉ mong anh ấy đừng xa tôi nữa... Gấn đến ngày đi anh ở bên tôi rất nhiều... Chúng tôi hứa hẹn rất nhiều.....
Ngày đó đã đến, ngày tôi fai xa anh 2 năm .... Tôi nghĩ có thể tôi đã mất anh mãi mãi.... Tối hôm đó anh hẹn tôi ... CHúng tôi đi với nhau... nhưng ai cũng buồn.... hai người im lặng... và những hạt mưa lại rơi... như nước mắt của chính chúng tôi.....Anh đã đưa cho tôi một vật mà anh coi trọng nhất sau khi anh hỏi tôi một câu: "Em sẽ chờ anh chứ.." tôi nói tôi sẽ chờ anh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.....
Chúng tôi hứa sẽ chờ nhau.... 2 năm là thời gian để chúng tôi chứng mình tình cảm của mình... Tôi yêu anh rất nhiều...
Một thời gian đã trôi qua.... tôi xa anh.... tôi vẫn chờ anh... Tôi và anh có một sự đồng cảm kỳ lạ.... Khi một trong hai có chuyện buồn thi đều lên mạng tâm sự....Tôi thầm mong thời gian trôi qua thật nnhanh để anh lại về bên tôi...
Tôi vẫn chờ.... và sẽ chờ cho đến khi anh về....I Love You , I always love you..." Bời vì tôi yêu anh cũng như anh yêu tôi.....
|
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về