Thứ Năm, ngày 03 tháng 04, 2008 |
Trúc Hà: Đã qua rồi ngày cá tháng 4.
|
|||
Ngày cá tháng 4 của đặc nhiệm Biên phòng
(từ ngày làm việc với Luận “nổ” ở Sài Gòn mình lại được phong là “Đặc nhiệm Biên phòng vì hay “lao vào các điểm nóng” ở biên giới) Ngày cá tháng tư đã qua rồi nhưng hôm nay mới có thời gian ngồi viết lại (cũng là để cho mọi người “ngấm” ngày ca tháng tư của mình rồi mới có thời gian chia sẻ với tôi). Sáng. Quên béng mất là phải đi Quảng Ninh gặp đồng chí Hà Thị Vinh (giám đốc công ty gốm sứ Quang Vinh ấy). Sực nhớ ra thì ôi thôi đã 9 rưỡi rồi. Cuống cuồng nhưng rồi lại tự bảo mình: thôi chiều đi. Đang ngồi “chát chít” (là quệt lên mặt mình một ít vôi và nhọ nồi) thì điện thoài è è (để 3 rung rồi mới chuông). Mở máy: ớ, chú Toàn báo Hải Quân (hơ, hôm qua thử nháy máy xem chú có mở máy không, chú gọi lại không dám nghe). Chả lẽ chú vẫn “cay” vụ nháy máy hôm qua. Lấy hết dũng cảm, nghe máy: “Chú à? Cháu nghe đây”. Dường như không có chút gì về vụ hôm qua cả, giọng Thượng tá vẫn bình thường: “đọc cho chú số fax để chú gửi giấy mời đi Trường Sa”. ơí giời ơi, thế còn gì bằng nhưng tự dưng lại nói: “hôm nay thứ 7, chủ nhật cơ quan cháu không làm việc đâu”. Chú “giật mình”: “Ai nói hôm nay là chủ nhật? đang ở nhà hả?” Đang định “cãi” chú, thì nhớ ra đúng là không phải chủ nhật rồi, đành... “Không, cháu đang đi Quảng Ninh”. Đọc xong thấy lòng tự dưng tưng bừng phấn khởi vô cùng. Thì vì cái giấy mời này mà mình cả tháng nay không đi công tác vì chờ nó. Bỗng bà chị bảo: “Nhớ hôm nay là ngày cá tháng 4 đấy nhá”. Mình chợt tỉnh. Phấn khởi giảm đi 9 phần, rồi tự trấn an mình: “Bộ đội, Thượng tá rồi chắc làm gì người ta lại đi lừa”. Trưa. Hộc tốc chạy lên cơ quan để lấy fax. Vào văn thư, em Huyền mảnh mai (mảnh mai tới mức mình cảm giác chỉ cần mình thở mạnh một cái là em ấy bay mất) cười duyên: máy fax hỏng mấy hôm nay rồi, vừa nãy có fax nhưng chỉ ra hai tờ giấy trắng. Mình hỏi: “thế không báo sửa à?”. Em lại cười duyên: “Không”. Loằng ngoàng thế nào để quên túi (giấy công tác và máy ảnh) trong phòng trị sự. Thế là chẳ đi Quảng Ninh được. Online, gặp thằng em giời ơi trên mạng. Kêu công ty nó có máy fax không, nó bảo nó đang ở Sài Gòn rồi nó vẽ lòng vòng cho mình ra chỗ này chỗ nọ có thể nhận fax. Bực mắng cho nó 1 trận vì đã nói là không nhờ linh tinh được vì đây là giấy tờ của quân đội. Cuối cùng nó nhăn nhở: “Đây, số fax đây, bảo họ fax sang, em chờ. Cho biết thế nào là cảm giác chết đuối vớ được cọc nhé!”. Nó mà ở cạnh, sẽ cho nó biết bài 3 võ Công an vũ trang (gồm 32 động tác tay không tước địch có dao, gậy). Chiều. Lão Hiệp ở phòng bên cạnh thấy mình online liền nhảy vào: - Không đi Quảng Ninh à? - Không. Có khi lại đi Bát Tràng. Đi không? - Đi Bát Tràng vụ hôm qua à? - Vụ gì? - Chưa đọc báo à? Hôm qua, đánh nhau ở chợ Bát Tràng vỡ hết nửa chợ gốm 7 người chết. Khổ. Mình chúa ghét cái trò đánh nhau nên thờ ơ: - Không thích đánh nhau, đi chụp ảnh gốm, đi không? - Bao giờ? (Từ ngày hắn chuyển sang tổ tin tức nên không bận như ở điện tử) - Chiều nay hoặc mai. Rồi lúc nào đi lúc đấy. Chiều nay nhé? Cũng thử xem chợ gốm tan tành thế nào. Kiểu này thì bọn đó đền ốm. Có cái bình hàng chục triệu đấy. - ok. Nhưng giờ chắc người ta đang dọn dẹp chợ, không vào đó được đâu. Chiều. Tèn tèn tèn. Hai anh em đi xe sang Bát Tràng, hắn mang theo cái máy ảnh to ục, có đèn đóm đàng hoàng. Đường đi bụi mịt. Gió thổi vù vù mà hắn mặc có mỗi cái áo sơ mi nên chắc lạnh lắm. Mình vốn ghét chuyện đánh nhau, nhưng đường đi qua chợ gốm, mình ngó cổ vào thấy chả có dấu hiệu gì về đập, đánh cả liền nói: “ơ chợ vẫn còn nguyên mà, chả thấy có dấu hiệu gì đánh nhau. Họ dọn dẹp nhanh nhỉ?”. Lão Hiệp chỉ ừ. Mình bỗng .......... “Cá tôi phải không?”. Lão cười nhăn nhở: “Hì hì”. Thế là mình bị một kẻ xỏ dây vào mũi và dắt đi. Nhưng cũng còn chút sĩ diện là ngay từ đầu mình không hào hứng bình phẩm chuyện này. Sang tới nơi, hỏi thăm cũng dễ. Gặp em Phó giám đốc 31 tuổi mà chưa gì. Mình bảo: “thế chị có tuyển phu quân phó giám đốc không. Cơ quan em có anh này (chỉ tay vào lão Hiệp)” 35 tuổi rồi mà chưa chịu lấy vợ. Chỉ xong mới cầu trời chị ta đừng nhìn vào tay lão Hiệp. Còn lão Hiệp sướng quá cứ cười nhăn nhở làm duyên (mình thì lầm bầm: cất giùm cái tay vào túi quần lão ơi). Vào trong xưởng, mấy em cũng lao nhao là phó giám đốc em chưa có gì, mình lại có dịp nói phét nhưng lão Hiệp lại cứ giơ máy ảnh lên chụp chụp mới ghét. Bỗng chụp đâu được 10 kiểu ảnh thì lão Hiệp thầm thì: “Em ơi, máy hết pin”. Mình lừ mắt: “máy to thế mà hết pin. K chuẩn bị gì à? Thế đến chụp cho Thủ tướng có dám nói là chú ơi máy cháu hết pin không?” Lão lại cười. May mình có mang theo một cái sony 7.1 nữa. May mấy em công nhân không biết máy hết pin không có thì xấu hổ chết. Lão Hiệp vẫn lấy le với các em bằng cách, đeo cái máy to ụch ấy vào cổ, còn tay thì chụp bằng cái máy bé. (Trông cứ như mấy bác Thông tấn xã: 2 tay 3 máy). Đi dọc theo đường đến Bát Tràng, cảnh cũng lãng mạn. (Xong việc nên đầu óc đâm ra lãng mạn). Thỉnh thoảng một vài ngôi chùa hiện ra, hoa màu nhiều và quan trọng là người ta bán ổi. Vợ lão Hiệp đang mang bầu nên hai anh em dừng xe mua một ít. (mình nói là anh mua về cho vợ đi. Lão thấy phải nên mua. Nhưng thực ra thì tại mình muốn ăn. Bảo lão mua để mình ăn ké.) Tối. Sang chỗ bà chị gái lấy chìa khoá về. Ngồi trong nhà ăn bỏng ngô, rồi cầm máy nhắn tin cho thằng bạn (nó kêu nó thích mình chắc là phải lo lắng cho mình chứ): “tao về nhà, cửa vẫn đóng mà đồ đạc không còn gì. Hình như chị Huyền chuyển nhà nhưng không muốn cho tao đi cùng. Mày gọi điện xem chị ấy ở đâu. Chán thật”. 3 phút sau nó gọi cho mình: “Mày lừa tao à? Tao gọi cho chị Huyền, chị bảo hôm nay 1.4”. Mình cười ré lên: “”ừ hôm nay mùng 1.4 nhưng là ngày truyền thống bộ đội Phòng không của bọn mày chứ là ngày gì?”. Thế là nó chịu. Mọi người bảo: mình và nó mà lấy nhau thì chành chọe nhau cả đời. Mình thì còn lâu mới lấy nó mà nó cũng đang yêu 1 con bé thì phải (hôm nọ đọc trộm tin nhắn trong điện thoại của nó, he he) Khuya. Chìm vào giấc ngủ ngon lành với nụ cười trên môi. Ngày mai, trời lại sáng. (Thì phải sáng chứ chả lẽ ông mặt trời không chịu thức giấc). |
|||
|
4 Góp ý:
Dù sao ngày Cá tháng tư cũng để lại dấu ấn khó quên trong lòng, đúng không Trúc Hà ?
dung la con gai,,,luon can chia se
he! hay thật! hay cãi nhau lại có duyên phận đó nghe chị!
hihih an ké kìa bà kon ơi!!!ai mà háu ăn giống em thế ko biết >"
Gởi góp ý mới
<< Trở về