Kì 2: Oan hồn hay là...?
Rơi...rơi mãi...cứ rơi như thế...không có điểm dừng...có lẽ vậy...và có lẽ cũng chẳng biết khi nào mới dừng lại...vô định...trống rỗng...lạc lõng... Trong cái bóng đêm đen kịt...mịt mù...tăm tối.., nỗi tuyệt vọng cứ nhấn chìm tôi xuống sâu hơn, cái cảm giác vô thức cứ đẩy tôi càng lúc càng xa rời thực tại...xa rời cái ý thức con người... Tôi đang ngụp lặn giữa vô vàn những cảm giác sáo rỗng, bị bủa vây giữa hàng ngàn những rối ren...những rối ren cứ chực chờ bao lấy đầu óc tôi, phủ kín tâm hồn tôi... Không thấy gì cả...hay có thấy chăng cũng chỉ là một màn đêm thăm thẳm...không nghe được gì cả...hay có chăng cũng chỉ là một cõi tĩnh mịch, câm nín... không cảm nhận được gì cả...hay có chăng cũng chỉ là một nơi vô hồn... Và tôi đang rơi trong ấy...không điểm đầu...không điểm cuối...chỉ một mình tôi, không thể thấy, không thể nghe, không thể cảm nhận bất cứ thứ gì khác... Thậm chí tôi cũng chả cảm nhận được sự tồn tại của chính mình...có hay không tôi trên cõi đời này? Không, không có...không có hơi thở ấm áp nào thóat ra,... Không , không có...không có cả nhịp đập đều đặn trong lồng ngực... Không,...không hề có sự sống...
...Tôi - không - còn - sống...tôi không còn tồn tại trên cõi đời này nữa...vĩnh viễn không...hụt hẫng..chơi vơi... Tôi không còn những giác quan của con người nữa hay...tôi đã không còn là người nữa rồi...vậy chứ tôi là gì?
Dừng lại...đọng lại...chậm rãi...từ tốn... rơi - không còn nữa... Tôi đứng lại hay chình là ý thức của tôi còn chìm đắm trong mông lung...bắt đầu...nhẹ nhàng...bình tĩnh...ý thức tôi rõ dần...hình ảnh tôi rõ dần...mỏng manh...trong suốt...kì ảo... Đấy là hình ảnh của tôi hay chỉ là làn khói mờ câm không hề có thật hiện hữu được chẳng qua là do chính tôi đang tưởng tượng ra... Tôi chẳng còn gì cả...không còn dính líu gì đến cõi đời này nữa...một chút cũng không... Và ngay cả chính tôi cũng không thể thấy được cái hình bóng lẻ loi của mình đang lượn lờ...thì thử hỏi có ai quan tâm đến tôi...đến một hồn ma vất vưởng...có lẽ vậy...tôi nghĩ mình đang tồn tại dưới cái nghĩa đó...một hồn ma...không hơn...không kém...cô độc...lạc lõng... Tôi không hiểu vì sao tôi lại ở trên cõi đời này mà không thể dưới một hình dạng nhất định...một cơ thể con người hòan chỉnh...tôi có suy nghĩ...nhưng không có cảm giác... Tại sao? Tại sao? Và tại sao? Cái tâm hồn tôi vừa mới được hình thành với những ý nghĩ rời rạc giờ đang tìm cách xâu chuỗi lại với nhau, đang tìm kiếm thêm những mảng kí ức thất lạc... Và cái chớp lóe lên trong tích tắc...cái chớp mở ra cánh cửa bí ẩn khép hờ dẫn đến câu trả lời cho cái nguyên nhân vì sao tôi lại như thế này...cánh cửa dẫn tôi quay lại những ngày trước...trước cả khi cái ý thức tôi trở nên đăm đắm...bấn lọan...rối rắm...quay lại vào cái đêm ấy...cái đêm mịt mù...chỉ phảng phất cái se se lạnh của những ngày cuối năm...
Kết thúc kì 2
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !
<< Trở về