333 magnify

Kì 3: Kí ức kinh hòang

Chiếc xe máy lao vút đi trên con lộ sâu hun hút, dài tít tắp...tưởng như không có điểm đầu, không có điểm cuối và cũng chẳng biết lúc nào dừng lại...hay cũng có thể là không...vắng vẻ...đơn độc. Bóng tối kín bưng mơn trớn trên không gian thênh thang, kéo dãn con đường dài ra vô tận... Gió khẽ lùa, se sắt len lỏi theo tay áo, nhảy lên gáy và luồn vào trong tóc...nhẹ hẫng...vô tình...nhạt nhòa... Ánh đèn pha yếu ớt chỉ quét nhẹ ra một vùng sáng lờ mờ, cô đặc...gần như không...vô dụng...

Trên xe, hai bóng người khẽ nép sát vào nhau, tìm một chút hơi ấm của nhau giữa bốn bề bịt bùng. Gió thỏang nâng tiếng rụt rè của một cô gái còn rất trẻ, hơi thở của cô hòa vào cái hơi gió mơn man lướt qua không trung...lẩy bẩy...:

_Chị ơi! Em lạnh quá! Chừng nào mới tới vậy chị?

Với sự trưởng thành, chín chắn của một con người từng trải, cô gái kia biết rằng vào lúc 12 giờ đêm và ở một nơi vắng vẻ như thế này thì quả là đáng sợ với em gái mình, một cô bé chưa từng chạm ngõ vào đời:

_Có gì em cứ ôm chặt chị cho đỡ lạnh này. Em đừng lo. Sắp tới rồi, không sao đâu.

Gió cuộn xoắn từng lời của cô, rít lên khe khẽ, giúp tăng cường thêm cho cái âm điệu đã vốn mạnh mẽ của lời nói, giúp nó càng thêm cứng rắn, nhưng...vẫn có đó cảm giác lạnh lạnh, rợn rợn. Có thể cô chững chạc thật đấy nhưng vẫn có chút gì run rẩy...hơi thở gấp gáp. Có thể cô bình tĩnh thật đấy, nhưng vẫn có chút gì bất ổn...tay lái xiêu xiêu.

Đột nhiện chợt sáng bừng lên, thứ ánh sáng không biết từ đâu đến...mạnh mẽ...chói lòa...bất ngờ...không thể lường trước được và cũng không kịp để xoay chuyển hay né tránh nữa...muộn rồi...đã quá muộn rồi...két.t.t.t...ầm. Hai bóng đen bị hất tung lên không, đập mạnh xuống đường...chiếc xe bẹp dúm, nát bấy...dưới bánh chiếc xe vừa lướt qua...lạnh lùng...hờ hững...

"Kết thúc rồi sao...đã hết thật rồi à...đau quá...người mình như muốn nổ tung...cơ thể mình như một khối ghép hình nay bị phá banh thành nhiều mảnh...rời rạc...các bộ phận không còn dính liền vào nhau nữa...có vẻ như các khớp xương đều bị gãy rời...cơ thể này không còn là của mình nữa...không do mình điều khiển nữa...đầu như tách hoàn tòan với thân... ép... đau... nát...vỡ... Mình không muốn như vậy nữa đâu. Nhắm nghiền mắt lại. Không để ý đến xung quanh, không biết sao rồi? Chỉ thấy một thứ chất lỏng nhơm nhớp khắp người và cả trên mặt đường nữa...tanh tưởi...gớm ghiếc... Còn em mình, con bé sao rồi? Nó đâu rồi? Phải tìm nó thôi...mở mắt ra...mở ra đi...nhưng...không thể được nữa...cơn đau cứ chìm vào quên lãng...ngất lịm..."

"Chuyện gì vậy? Mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Mình chỉ vừa mới chớp mắt một chút thôi mà... Chỉ kịp thấy một ánh chớp loé lên, chỉ kịp nghe một tiếng va đập rất mạnh...rồi không thể cảm nhận được gì nữa...chỉ thấy người mình nhẹ đi...lâng lâng...rồi từ từ bay lên...xa dần...tựa như vừa thóat ra khỏi cái không gian nặng chịch, trùm kín, níu giữ mình bấy lâu nay. Bay lên, chỉ kịp thoáng nhìn xuống bên dưới...chiếc xe lăn lóc, trơ trọi, hai bóng người nằm sõng soài trên mặt đường...hai cô gái: chị và...mình... Mình đang nằm kia sao?... Mình vừa thoát ra khỏi cái xác kia sao?... Không thể tin được...không thể như vậy...Mình không muốn tin nhưng đó là sự thật... chiếc xe vừa trờ tới..loáng thoáng...lờ mờ...mình đang mất dần cảm giác...chìm dần vào hư không...mình đang tan đến một thế giới xa lạ...một thế giới đen kịt...không còn gì nữa..."

"Mình như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài của ý thức...não trống rỗng...không biết gì hết...chẳng biết gì...nhưng vẫn đau...mình vừa mở mắt ra đã thấy một cơn nhói buốt tòan cơ thể...nhưng đau nhất vẫn là đầu...càng nghĩ càng đau...càng cố nhớ càng đau..."

Kết thúc kì 3

12:00 AM

0 góp ý

0 Góp ý:

Chưa có góp ý nào !

» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !

<< Trở về