Truyện: Vô hình - Hữu hình

Kì 1: Thức tỉnh

Tôi đang nằm. Nhưng ngay cả chính tôi cũng không thể xác định được là mình đang thức hay ngủ, đang mơ hay đang suy nghĩ vớ vẩn. Tôi cũng chả biết mình đang nằm ở đâu nữa. Một nơi nào đó mà cái cảm giác lạ lắm. Tôi không quen khi nằm ở nơi này. Hình như tôi chưa từng đến đây, chưa từng thuộc về đây... Uhm có thể nói thế nào nhỉ? Nơi đây có vẻ dễ chịu... mát mẻ...êm dịu...mềm mại... nhưng quan trọng là ở cảm giác của tôi kìa. Tôi không thích ở đây cho dù nó có tốt đến thế nào đi chăng nữa...đơn giản là nơi đây...hình như có vẻ thiếu mà...thiếu gì cơ? Àh, đúng rồi, có vẻ thiếu hơi người. Chính bởi vậy, nằm ở đây khiến cho tôi có cái cảm giác ngột ngạt, khó chịu. Nói tóm lại là tôi chẳng hứng thú gì với nơi này cả, cho dù nó là đâu chăng nữa...
Uhm mà mấy giờ rồi nhỉ? Tôi không biết. Tôi đã nằm bao lâu rồi nhỉ? Tôi cũng không biết luôn. Thế đấy, không gian tôi không biết đuợc mà đến cả thời gian tôi cũng chẳng xác định rõ nữa. Uhm, mà thôi, tôi cũng chẳng cần quan tâm làm gì, quan tâm chỉ làm cho tôi mệt hơn thôi. Cứ thế này lại hay. Hiếm lắm tôi mới có được một khỏang lặng như vậy. Không phải để ý đến thế giới xung quanh, miễn nhiễm nới mọi người,..tự do...tự tại...phiêu du...lãng tử... muốn nghĩ gì thì nghĩ, không bị ai quấy rầy, không bị ai phá rối... muốn nằm bao lâu cũng chả sao.
Mà cũng có cái hay là vào những lúc như thế này lại không có bất cứ tiếng tíc tắc vô cớ nào của bất cứ cái đồng hồ quỷ quái nào phá bĩnh tôi cả. Những tiếng động đều đều như thế dễ làm tôi liên tưởng đến thời gian đang trôi. Mà tôi thì không thích bị vướng bận cho lắm, không thích phải để ý đến cái thời gian rắc rối ấy. Tôi cũng chả thích nghĩ gì. Mà tôi thì có gì để nghĩ nhỉ? Nãy giờ nằm đây mà chả nghĩ gì thì cũng chán thật đấy. Uhm, dể coi có chuệyn gì quan trọng không... Có lẽ nên bắt đầu từ chuyện hôm qua - quá khứ rồi hôm nay - hiện tại và ngày mai - tương lai... Nhưng... sao kì lạ thế này, sao đầu óc tôi cứ trống rỗng thế, mờ mịt nột cách thảm hại, tăm tối một cách đáng thương... Não tôi như một chiếc đĩa rỗng mới mua về và chưa được save bất cứ thứ gì... Nhưng sao lại thế? Sao tôi lại chẳng biết gì hết vậy? Tôi là ai?... Tôi tên gì?... Tôi ở đâu?... Người thân tôi đâu?... Hay tôi không hề có người thân?... Sao tôi lại ở đây?... Lặng..lẽ... vô..hồn... câm..nín... bất..hạnh... Tôi có hàng ngàn câu hỏi muốn được giải đáp mà đầu óc tôi lại không có đủ dữ liệu để trả lời. Tôi có vô vàn thắc mắc và hàng ngàn hàng vạn lần mong muốn có ai đó nói cho tôi biết. Đúng rồi, tôi phải dậy thôi. Dậy để tìm câu trả lời. Dậy để giải đáp thắc mắc. Không thể nằm mãi như thế được. Nhưng...đúng lúc tôi đang ngụp lặn trong cái mớ bòng bong tràn đầy những câu hỏi thì... bất ngờ... đột ngột... không lường trước được... một tiếng cạch khô khốc vang lên... một thứ ánh sáng chói lòa ùa vào... Cái gì đây? Cái gì đã khiến cho tôi không thể nằm yên được nữa? Cái gì đã thôi thúc tôi phải dậy?... phải dậy thôi...

Kết thúc kì 1

05:49 PM

1 góp ý

1 Góp ý:

Vào lúc 09:03 PM | Thứ Tư, ngày 07 tháng 11, 2007, blue

blue2007cach viet hay va an tuong lam, co len nha ban! cho xem cac phan tiep theo day

» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !

<< Trở về