|
Thứ Tư, ngày 04 tháng 04, 2007 |
~*~ Lạnh lùng...
|
"... Có thể do những tình cảm đó trong như pha lê, nên khi có một vết xước nó cảm thấy hằn sâu và phũ phàng đến vậy... "
~*~
Một người bạn - và nó - ...
Nó đã quen nghe tiếng gọi Cô Bé; quen ly cafe bên hồ, quen với thực đơn lựa chọn ko cần suy nghĩ: cơm rang; quen với nhiều giờ lượn mòn các con phố những ngày; quen với những câu chuyện nhí nhố, những câu nói không giống ai; quen với những dòng tin nhắn "dở hơi"; quen thắc mắc nhiều điều mà nó chưa hiểu... quen với việc mình luôn có một người bạn thân thiết bên cạnh... Cảm kích khi anh đưa nó đến bệnh viện, chen lấn, chờ đợi. Từ phòng tiểu phẫu nó bước ra với mảnh bông băng trên mắt, có anh ngồi chờ sẵn rồi "tha" nó đi một đoạn đường dài tìm hồ câu có ao sen vì đôi mắt nó đang cần yên tĩnh, anh chịu ngồi nghe nó rên rỉ kêu đau... nó cảm giác mình còn có được sự quan tâm thiết thực, lòng thấy bình yên giữa cuộc sống quay cuồng, giữa nhiều con người mà nó luôn dè dặt, ngại ngùng...
Qua hết rồi nên giờ là kỷ niệm...
Lòng miên man những cảm xúc đè nén. Vui, buồn, hờn giận, lo lắng, bất an... đều không phải là những nỗi đau vô cớ, không phải những bất hạnh mơ hồ, không phải những nỗi buồn tự đến... tất cả đều có nguyên do mà không ai hiểu được nếu không là người trong cuộc. Tâm tư âm ỷ những nỗi niềm khó tả. Muốn "nổi loạn" để giải phóng hết những bức bối, để thâm tâm được thở dài nhẹ nhõm...
Phải chăng nó đã quá cầu toàn trong mọi việc? Không phải là người giận lâu, thù dai nhưng nó không thể nguôi dù có cố gắng. Có thể do những tình cảm đó trong như pha lê, nên khi có một vết xước nó cảm thấy hằn sâu và phũ phàng đến vậy...
Đôi khi có những chuyện mà người ta có thể ru mình trong bao dung và quên lãng, nhưng như một vết thương đã tự cứa vào lòng... nó không thể!
|
|
|
Bạn bè |
|
Trang web của tôi |
|
Đường dẫn yêu thích |
|
Các bài viết trước |
|
Lưu trữ |
|
Lưu bút |
|
Cảnh giác món chè của Mint nấu nghen ! hic _ nguy hiểm quá , hehehe |
|
gởi lúc 19:02 11/12/2007 |
|
Hahahah, chị ui, ko phá sản đâu, sau vụ hội chợ chị cứ ''bán miễn phí'' cho tui em, đảm bảo hàng chạy lắm kakak |
|
gởi lúc 18:05 11/12/2007 |
|
Chúc chị Bambi vui khoe nha! Chúc chi thất bại trong vụ kinh doanh này nha heeeee! |
|
gởi lúc 16:05 11/12/2007 |
|
Vụ bán kem phá sản từ...trong trứng thế này...Hu hu hu...
Thôi, hôm nào làm quả hội nghị bàn tròn đê chị em ơi!... |
|
gởi lúc 14:19 11/12/2007 |
|
Ăn kem của Police thì rất an toàn cả về chất lượng lẫn giá cả, an ninh! Trường hợp tệ nhất là bị móc mất tiền ở một nơi khác thì...cắm người - Phụ bán kem một ngày! :)) |
|
gởi lúc 14:07 10/12/2007 |
|
|
17 Góp ý:
cam xuc gi ma giong tinh yeu qua vay chi.Nhung ma em nho chi viet la ko ban biu chuyen tinh yeu ma.Noi the thoi chu chi viet kieu tan man nay hay lam
cam xuc gi ma giong tinh yeu qua vay chi.Nhung ma em nho chi viet la ko ban biu chuyen tinh yeu ma.Noi the thoi chu chi viet kieu tan man nay hay lam
cam xuc gi ma giong tinh yeu qua vay chi.Nhung ma em nho chi viet la ko ban biu chuyen tinh yeu ma.Noi the thoi chu chi viet kieu tan man nay hay lam
MÔT NGUO IBAN VA NO , NO KHONG THE
Bambi nè , Chế viềt dài quá . Mình thí lười đọc . mình chỉ đọc câu đầu và câu cuối thôi à . Có một người bạn và nó . nó không thể .....hihihi vậy bambi có cách nào giúp cho mình bớt lười không nè .
-Giúp đở bạn là một điều tốt
-Chỉ dẩn bạn là một điều hây
-GHét bạn là một điều xấu
-Cờởi với bạn là một niềm vui ......
bambi
sao ban bop tim minh vay??/ noi sau nhe
mot hom ,nhom nguoi pha ri sieu dan den cho chua giesu mot nguoi dan ba va noi ! toi da bat qua tang nguoi nay dang ngoai tinh,vay theo luat. nguoi nay phai bi nem da va bi xu hinh,con ong ,ong ngi sao??chua giesu noi voi nhom nguoi pha ri sieu,!trong dam cac ong neu co ai tu thay minh la nguoi vo toi ,hay nem da nguoi nay truoc di!!nhom nguoi pha ri sieu nhin nhau roi tu tu rut lui khi chi con lai mot minh chua gie su va co gai, chua gie su bao co gai! co hay di di va dung pham toi nua
>>>>>>khong biet sau nay co ta co pham toi nua ko va chua gie su co trach co ay ko
vi the toi ko co loi khuyen nao chinh xac
chi neu ra day cau chuyen de cac ban suy ngi ...
chuc tat ca luon vui tuoi manh khoe ,thanh dat
Khi một tờ giấy trắng có lem một giọt mực, thường thì người ta cứ chăm chú nhìn vào giọt mực mà không để ý là cả tờ giấy vẫn còn trắng tinh.... Mong em sẽ sớm quên đi vết xước (vệt mực) kia ....
Xin chao ban co gai nha lanh, tui khong biet noi chi hon cai van hoc thi khong the co ben bo vi hinh nhu no tho mong nen.Tui cung hy vong tac fam lanh lung la nen tang xem nhu qua khu la ngon nen& hanh trang cho tuong lai voi 1 ky niem nhu tren.tang 5 diem vi ban cung da tang anh 2 cua tui.La anh chuonchuon 5 diem.but sa ga chet Chuc ban la thanh vien xuat sac noi chung cung nhu cac ban trong gia dinh
Vết xước mãi là vết xước mà thôi. Quan trọng ta nhìn vết xước ấy như thế nào?
Mot ki niem that buon em ha.
Than
gay nhi? a Bi ne, neu co ai tang em mot bo hong, em co the ru minh trong bao dung va quen lang khong?,,......
Tâm trạng chắc chắn có gì không ổn. Thả hết ra cho nhẹ nhõm Bam ơi !
Không phải lạnh lùng đâu. Chẳng ai lạnh lùng để miên man hồi tưởng cả.
Tại mong manh quá đấy... pha lê mà. Bam nhỉ
Đôi khi có những chuyện người ta có thể ru mình trong bao dung và quên lãng.....Để thấy cuộc sống vẫn tràn đày yêu thương.....
Chỉ là đôi khi thôi vì có lúc điều đó quả thật ko dễ dàng....
Chúc vui nhé bambi..^ ^
Gửi Bămbi ý lộn Bambi!Tặng nhóc câu này:
" Khi còn nhỏ, ta nói năng như trẻ nhỏ,
Suy nghĩ như trẻ nhỏ, hành động như trẻ nhỏ.
Nhưng nay tôi đã là người lớn
Nên tôi vứt đi những gì là trẻ nhỏ trong tôi"
Bambi nè, sự hận thù sẽ làm cho lòng ta luôn u ám, sẽ làm cho ta mau già cỏi, xấu xí.... vậy, nếu được, sao ta không bỏ qua và đừng nghĩ đến nữa thì mọi việc sẽ nguôi ngoay em à! Chúc em mau bình an và sống vui. Người đẹp nói đúng đấy em.
đọc bài này xong chip chẳng biết nói gì cả chỉ biết tặng bambi câu này:" Sống ở trên đời cần có 1 tấm lòng để gió cuốn đi". Buồn thật liệu mình có đủ lòng bao dung để tha thứ hết đc ko????
"Không phải là người giận lâu, thù dai nhưng nó không thể nguôi dù có cố gắng"
Khi da....
Một nỗi buồn qua lăng kính của em thành một ... thảm họa. Nếu em biết nhìn xuống thay vì mãi nhìn lên, em sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều!
Gởi góp ý mới
<< Trở về