Nếu thời gian có thể quay trở lại,
Điểm Ngôi sao Blog: 0 (0 lượt) |
|
Nếu thời gian có thể quay trở lại, thì tôi nhất định sẽ không chọn cách quay đầu mà đi, để lại một kết cục buồn thương như vậy... Tôi lặng lẽ ngồi trong góc khuất của quán cà phê, nhìn hai người trước mặt cãi nhau mà chẳng xúc cảm gì. Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái do tức giận mà đã trở nên không còn chút mĩ cảm. Cô luôn miệng mắng mỏ gã đàn ông trước mặt là kẻ bất trung, bội bạc. Còn gã thì chẳng nói nửa lời. Trên gương mặt đang cúi gằm xuống toát lên vẻ bất an, xấu hổ pha một chút đắc ý của kẻ vụng trộm.
Những lời mắng mỏ gay gắt của cô gái như đang kể cho mọi người hiểu rõ sự tình câu chuyện. Cô nhận được bức ảnh gã đàn ông của mình đang ở trên giường cùng một cô gái khác. Và trong chốc lát, quán cà phê vốn dĩ rất yên tĩnh này bỗng xuất hiện một người đàn bà chua ngoa đanh đá. Cô ta chọn cách hất cả li cà phê đầy vào mặt kẻ phản bội để kết thúc cuộc tranh cãi.
Tôi nhẹ nhàng nhấm một ngụm cà phê, vị đăng đắng của nó lan nhẹ trên mặt lưỡi, hít một hơi thở sâu, tôi bước tới trước mặt gã đàn ông, đưa cho anh ta chiếc khăn tay. Khuôn mặt anh ta chợt biến sắc khi nhìn thấy tôi. Thật đơn giản, bởi tôi chính là người đàn bà trong ảnh, chính là người đã làm cho người đàn bà kia trở thành kẻ đanh đá chua ngoa.
Tôi mỉm cười đắc ý nói với anh ta: "Chính tôi là người đã chụp bức ảnh đó, rồi cũng chính tôi là người gửi nó cho vợ của anh. Là tôi rắp tâm muốn hủy hoại cuộc sống của hai người đấy!". Nói xong, tôi quay lưng đi thẳng ra khỏi quán, để lại một mình anh ta với gương mặt ngạc nhiên, s Tôi chưa bao giờ là một cô gái tốt. Mỗi tối tôi đều đến quán rượu "nước mắt tình nhân" này ngồi một mình cô đơn trong góc tối, uống một ly nước lạnh. Tôi chỉ hút một loại thuốc thơm có tên gọi là "quên lãng", gói thuốc màu xanh đen, điếu thuốc dài và nhỏ, vị bạc hà nhè nhẹ, khi hít vào tưởng như nó có thể đem đến sự lãng quên...
Tôi chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với bất kỳ người đàn ông nào, nhưng lại có rất nhiều người sán đến bên tôi, mượn cớ cầm ly rượu để mang tôi đi. Tôi thường không thích với kiểu làm quen tẻ nhạt như vậy nên hắt thẳng cốc rượu vào mặt kẻ đó rồi quay đầu đi thẳng.
Tôi không sợ bất cứ chuyện gì nảy sinh sau đó. Ông chủ quán rượu này là Cao Kỳ thường bảo vệ tôi một cách rất kỳ lạ. Chỉ cần một người nào đó tôi không thích đến làm phiền tôi, anh ta lập tức làm cho người đó biến mất. Chính vì điều này mà tôi càng trở nên nổi tiếng và cuốn hút hơn.
Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ, như gã đàn ông vừa rồi. Tôi gặp anh ta trong quán rượu "nước mắt tình nhân", lúc tôi đang chăm chú nhìn vào ly rượu trước mặt, tâm thức chìm dần vào hồi ức xa xưa thì anh ta bước đến bên tôi, đặt bàn tay ấm áp của mình lên tay tôi, một bàn tay thật đẹp, ngón tay dài và thẳng tắp. Đôi bàn tay cuốn hút tôi, kéo tôi trở về thực tại. Tôi ngước mắt nhìn anh ta bằng ánh mắt đắm đuối, không che giấu dục vọng. Đối với những người đàn ông như anh ta, tôi không có lý do để kháng cự, tôi đưa anh ta về nhà mình và tặng anh ta một đêm ngọt ngào.
Anh ta thì thầm hỏi tôi tên gì. Tôi cười nói: "Tôi là Tịch Dã, Tịch trong chữ cô tịch ấy". Trong căn phòng trống trơn vắng vẻ, tiếng của tôi nghe như vọng về từ nơi nào đó xa xôi, vừa thật gần vừa như không thể nắm bắt được.
Anh ta ngồi dậy, đốt một điếu thuốc. Trong bóng tối, đốm sáng của điếu thuốc cứ lập lòe, lập lòe làm cho căn phòng yên tĩnh mang một chút bí ẩn. Không khí cũng dần ngưng đọng lại. Căng thẳng, ngột ngạt.
Hồi lâu, anh ta buông một câu: "Tịch Dã, nếu tôi chưa kết hôn, nhất định tôi sẽ cưới em". Tôi cười, cười đến độ nước mắt cứ thi nhau tuôn trào. Anh ta ngồi lặng im nhìn trạng thái mất kiểm soát của tôi. Đợi tôi trở lại lặng yên, anh ôm tôi, rồi cùng tôi chìm vào giấc ngủ. Tôi đợi anh ta ngủ say, bò dậy chụp một bức ảnh rồi gửi cho vợ anh ta. Và kết cục là một trận cãi vã.
Tôi chẳng để ý đến việc phá hoại cuộc sống gia đình của người khác, nhưng đã có rất nhiều người đàn bà đến trước mặt tôi, chửi mắng tôi là hồ ly tinh, là cướp chồng của người khác. Tôi chẳng buồn đáp lời, bởi sự thực đúng là như vậy. Tôi chỉ nói với họ một câu: "Đến người đàn ông của mình mà cũng không giữ nổi thì cô dựa vào cái gì mà trách mắng tôi, hãy xem lại chính mình đi".
Và những việc còn lại, Cao Kỳ giúp tôi giải quyết. Anh ta lặng lẽ làm mọi việc vì tôi, nhưng kỳ lạ là chưa bao giờ đòi hỏi tôi bất kỳ một điều gì. ~o0o~
Tôi vẫn làm như vậy cho đến ngày gặp Hạo. Anh ta là thầy giáo. Một hôm anh cùng sinh viên của mình đến quán "nước mắt tình nhân" uống rượu. Khi đã say mềm mà anh vẫn không từ chối những ly rượu của sinh viên đang đưa tới.
Đột nhiên tôi cảm thấy thương anh ta. Tôi bước đến uống hộ anh ta ly rượu, rồi dìu anh ta ra khỏi quán trong sự ngạc nhiên của đám sinh viên. Tôi đưa anh ta về nhà.
Khó nhọc cởi bỏ quần áo, lau chùi thân thể cho anh ta, dìu anh ta lên giường. Trong lúc đó, anh ta luôn miệng gọi Yên Nhi, Yên Nhi. Nhìn gương mặt ngủ say như đứa trẻ của anh, tôi đột nhiên thấy ghen tị với người con gái nào đó tên là Yên Nhi. Rốt cục một người con gái như thế nào mà có thể làm cho anh ta cồn cào mong nhớ đến như vậy?
Ngày hôm sau, lúc anh ta tỉnh dậy, tôi đang đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ, chút ánh nắng ban mai chiếu rọi vào phòng làm cho hình bóng của tôi trở nên cô đơn, buồn bã. Anh bước đến bên tôi, thì thầm bên tai tôi: "Sao em lại cô đơn như vậy?". Tôi quay mặt lại, nhìn vào đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ của anh, mỉm cười, bởi tôi là Tịch Dã, tịch trong chữ cô tịch ấy.
Từ đó trở đi, mỗi ngày Hạo đều đến tìm tôi, đưa tôi đi chơi ở rất nhiều nơi. Anh nói anh muốn nhìn thấy niềm vui trong mắt tôi, muốn xua đuổi nỗi cô đơn đang bủa vây tôi. Nhưng cũng từ đó, anh không bao giờ qua đêm với tôi, anh không yêu cầu tôi bất cứ điều gì ngoài việc chỉ muốn nhìn thấy tôi cười mỗi ngày. Tôi thực sự cảm động trước những điều quan tâm nhỏ nhặt của anh và cũng hiểu rằng anh không yêu tôi. Trong trái tim anh đã có hình bóng của người con gái tên là Yên Nhi. Nhưng tôi cũng chẳng để ý đến điều đó. Tôi hạnh phúc đón nhận sự nồng ấm mà Hạo mang lại cho tôi.
Rồi một ngày Yên Nhi đến tìm tôi. Cô ấy nói tôi hãy rời xa Hạo. Nhưng làm sao tôi có thể để Hạo ra đi dễ dàng như vậy. Tôi nói với Yên Nhi, Hạo đã là của tôi, anh ta không còn yêu cô nữa. Nhưng thật bất ngờ, tôi lại bắt gặp ở Yên Nhi một ánh mắt tràn đầy tự tin. Yên Nhi nói: "Không thể như thế, tôi tin Hạo không rời xa tôi, đối với cô, tình cảm của Hạo là thương xót mà thôi, và tôi biết điều đó". "Vì sao cô lại khẳng định Hạo vẫn còn yêu cô như vậy?". "Vì tôi yêu anh ấy - mà yêu anh ấy thì cần phải tin anh ấy".
"Yêu anh ấy thì cần phải tin anh ấy...". Nghe xong câu nói này, tôi ngồi lặng người trong quán rượu. Yên Nhi đã đi từ lúc nào mà tôi không hay biết. Tôi không ngừng lẩm bẩm "yêu anh ấy thì cần phải tin anh ấy... yêu anh ấy thì cần phải tin anh ấy...". ~o0o~
Cao Kỳ bước đến bên tôi, dúi vào tay tôi một chiếc vé tàu mà ga đến của nó chính là thành phố tuổi thơ đã nuôi dưỡng tôi trưởng thành - đó là quê hương tôi. "Hãy trở về đi. Đã sáu năm rồi, cũng nên kết thúc tất cả đi thôi". Lời nói của Cao Kỳ như ẩn giấu một điều gì đó bí mật. Tôi có cảm giác như đã đánh mất một điều gì đó rất quan trọng. Và thế là tôi đã quyết định trở về thành phố bé nhỏ của mình.
Ngồi trên tàu, nhìn cảnh vật cứ lùi dần về phía sau, trong lòng tôi lại bồi hồi tê tái. Thành phố nhỏ này đã chứng kiến biết bao nhiêu tình cảm của tôi. Bên ngoài cửa sổ hiện ra một bãi cỏ hoang xanh mênh mông, nó gợi cho tôi nghĩ đến Nhất Phàm, người đàn ông tôi đã từng yêu say đắm.
Nhất Phàm có đôi mắt sâu và cuốn hút, lúc anh nhìn tôi, ánh mắt anh như dòng nước xuân tình mềm mại âu yếm tôi. Anh thường dùng đôi bàn tay với những ngón dài sạch sẽ ôm chặt tôi vào lòng, truyền cho tôi cảm giác an toàn và hạnh phúc. Tôi hài lòng nghĩ rằng suốt cuộc đời này anh sẽ mang đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc.
Trong trí tưởng tượng của tôi, hạnh phúc chỉ giản đơn như vậy. Nhưng sự đời khó liệu. Cuộc đời tôi đã được quyết định vào buổi chiều chạng vạng ấy. Khi tôi nhìn thấy Nhất Phàm và Giai Giai đang ôm chặt nhau trên chiếc giường nhỏ bé của anh ấy.
Trái tim tôi như ngừng đập. Nhất Phàm đã phản bội tôi, đến ngay cả người bạn thân nhất - Giai Giai - cũng phản bội tôi. Tôi quỵ ngã ngay ở bậc thềm cửa ra vào. Nhất Phàm nhìn thấy tôi, anh vòng tay ôm chặt Giai Giai vào lòng, dùng ánh mắt câm lặng để đáp lại ánh mắt oán hận của tôi. Tôi quay đầu đi thẳng, bước chân tôi nhanh dần, nhanh dần và rồi tôi đã chạy thục mạng lúc nào không hay.
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy. Tôi băng qua những con đường quen thuộc, văng vẳng bên tai tôi tiếng gió u u thổi, tiếng lá cây xào xạc, xào xạc như đang cười nhạo tôi.
Xót xa và uất hận. Tôi chạy đến bãi cỏ mênh mông này, nước mắt cứ giàn giụa trên mặt, trước mắt tôi giờ chỉ còn một mảng không gian mơ hồ, tăm tối. Phía cuối bãi cỏ có một đoạn đường sắt rất dài. Buổi tối hôm đó, tôi đã nằm trên đoạn đường sắt ấy mặc cho sương rơi lạnh buốt. Tôi tuyệt vọng chờ đợi một đoàn tàu đến mang tôi đi. Trong lúc tột cùng đau khổ, tôi đã đem sinh mệnh của mình phó thác cho ông trời. Cái chết đối với tôi trở nên quá đỗi bình thường. Tôi nhắm nghiền mắt lại và chờ đợi, chờ đợi... Rồi mắt tôi cảm thấy tưng tức vì ánh sáng. Tôi choàng tỉnh, trời đã sáng. Những ánh nắng ấm áp đang chiếu rọi trên thân thể tôi, mơn man làn da lạnh cóng sương đêm của tôi. Tôi ngồi dậy, hít một hơi thật sâu. Tôi trở lại ga và mua một tấm vé, rời xa thành phố, rời xa tình yêu của tôi...
...Hồi còi tàu hú dài báo hiệu đoàn tàu đã về đến ga cuối. Tôi quay gót trở về, đứng trước căn nhà mà trước đây tôi và Nhất Phàm đã từng chung sống. Tôi ngập ngừng đưa tay đẩy cửa. Thì ra tôi sợ nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của Nhất Phàm và Giai Giai.
Nhưng tất cả nằm ngoài suy nghĩ của tôi. Căn phòng tuy sạch sẽ nhưng có một chút gì đó thê lương ảm đạm. Dường như căn phòng này đã rất lâu rồi không có người ở.
"Cao Kỳ nói với tôi hôm nay bạn sẽ về đến đây!". Là tiếng của Giai Giai nhỏ nhẹ từ sau lưng tôi vọng tới. Tôi cùng Giai Giai ngồi nói chuyện trong một quán cà phê cách ngôi nhà không xa lắm.
Tôi nhìn Giai Giai bằng cặp mắt dò xét - Người con gái có thể xem là người bạn thân nhất của tôi lại phản bội tôi - thời gian dường như không đụng chạm gì đến vẻ thanh xuân của cô, cô vẫn đẹp và xinh như cành hoa bách hợp.
Giai Giai chẳng nói lời nào, chỉ đưa cho tôi một tờ giấy. Đó là một tờ bệnh án với những dòng chữ rất rõ ràng: Đoàn Nhất Phàm, ung thư giai đoạn cuối. Tôi trừng mắt nhìn Giai Giai, hy vọng cô ấy sẽ cho tôi một đáp án. "Nhất Phàm biết mình không còn sống được bao lâu, cũng biết rằng bạn vô cùng yêu anh ấy, anh ấy đã nhờ mình giúp để bạn có thể ra đi, anh ấy hy vọng bạn sẽ có một cuộc sống mới hạnh phúc. Anh ấy rất hiểu bạn, anh ấy tin rằng vì hận anh ấy mà bạn sẽ sống. Trước khi lâm chung, anh ấy đã nhờ Cao Kỳ bảo vệ bạn..."
Tiếng của Giai Giai dường như đang vẳng lại từ một nơi nào đó rất xa. Tịch Dã không còn nghe được gì hơn nữa. "Lẽ nào tôi đã sai, lẽ nào chính tôi đã giết chết tình yêu của mình? Lẽ nào chính tôi tự đẩy tôi vào hố sâu của tuyệt vọng?"
"Yêu anh ấy thì cần phải tin anh ấy... yêu anh ấy thì cần phải tin anh ấy..." - câu nói ấy cứ vướng vít bên tai Tịch Dã. Cô lại chạy thục mạng đến bãi cỏ mênh mông trước mặt.
Nằm bên cạnh đường ray, cô bỗng nghĩ đến những lời đã từng nói với Nhất Phàm: "...Em thích những cơn gió mạnh khi đoàn tàu chạy qua, hy vọng những cơn gió ấy có thể mang em đi...". Những lúc cô nói như vậy, Nhất Phàm thường ôm chặt lấy cô, anh mỉm cười: "Anh sẽ không để đoàn tàu mang em đi đâu, anh sẽ không để em rời xa anh".
Trời dần tối, những cơn gió nhẹ làm cho đám cỏ bên cạnh đường ray lay động, cô biết không lâu nữa có một đoàn tàu sẽ chạy qua đây... Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ còn thừa lại một mình cô kiếm tìm một tình yêu đã mất. Nước mắt lăn dài trên má. Cô bỗng nghe từ xa có tiếng còi tàu hú dài. Cô nhắm mắt lại và chờ mong nó sẽ mang cô đi.....
Viết bởi meo con >> 05:34 PM
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về