
Bài 100. TỰ BẠCH…XUÂN
Xuân,
Thế mới thật là xuân !
Tết đến, có thơ đăng báo,
Tết đến, có bạn xông nhà,
Thưởng rượu !
Rượu cay, thơ say
Mưa phùn, gió bấc
Lửa xuân,
Tình thắm đầu môi !
Em ơi,
Đã hai mươi năm trôi
Lỡ dại, làm dâu xứ Nghệ
Có khi nào lòng em tự hỏi
Vì sao ta lại có nhau ?
Có phải,
Vì thương anh,
Dân “ba đời chằm lá..”
Có phải,
Vì thương anh,
Đất “ba đời hiếu học…”
Chắt chiu từ củ khoai, củ sắn,
Để thành người !?
Thì ra,
Trai Xứ Nghệ cũng không tồi
Biết kiếm cơm và vâng lời vợ !
Biết chăm con và rèn trí, đức…
Chỉ mỗi tội, tính tình hơi “càu cạu”
Quen nói to như gã vạn chài…
Chỉ mỗi tội,
Biết rượu đắng mà vẫn cứ say
Biết trầu cay mà không thể bỏ
Biết nhiều thói hư, tật xấu
Mà vẫn ham…
Thương nhau, cho thắm đầu môi
Dẫu đời vẫn “bạc như vôi”, mặc đời !
Xuân,
Thế mới thật là xuân !
Tết đến, có Quê, có Tổ
Tết đến, có Bạn, có Bè…
Nhưng em ơi, Nếu tết, không Em Thì Anh sẽ chẳng còn gì
Bởi vì anh chỉ là Chú Tễu
Của riêng mình Em mà thôi !
Hà Nội 19.1.2006
KAH
|
4 Góp ý:
Thực ra không thể dối lòng được đâu; Không có ai toàn bích cả, vì vậy, nếu chồng em có lỡ "hư" một tý thì em cũng cần phải tha thứ, đúng không ?
Trai Xứ Nghệ cũng không tồi
Biết kiếm cơm và vâng lời vợ !
...
Thì ra,
Biết rượu đắng mà vẫn cứ say
Biết trầu cay mà không thể bỏ
Biết nhiều thói hư, tật xấu
Mà vẫn ham…"
Có thế em nghĩ mới thực là "con người" phải không anh ?
Nếu tết, không Em
Thì Anh sẽ chẳng còn gì
Bởi vì anh chỉ là Chú Tễu
Của riêng mình Em mà thôi !
hihi hay lắm bác!
Gởi góp ý mới
<< Trở về