Thơ-N26. PHÍA SAU MỘT MỐI TÌNH...
Điểm Ngôi sao Blog: 15 (4 lượt) |
|
Nỗi đau lớn nhất của một đơi người là phải chia tay người con gái (hay người con trai) mà mình yêu thương nhất.
Sau cuộc chiến, KAH đã phải đau đớn giã biệt người con gái như thế khi bỗng nhận ra trong cơ thể mình, trong máu thịt mình đã phơi nhiểm chất độc dioxin-da cam do đã có 6 năm sống và chiến đấu ở Trường Sơn-vùng rừng A-sầu, A lưới...
Biết bao hờn giận đã xẩy ra mà chỉ mới đây thôi, người bạn gái đó mới chợt hiểu khi đọc được bài thơ này...
KAH xin post lên đây bài thơ tình đau đớn nhất của đời mình !
Yêu tặng H
Anh từ đại ngàn bước ra…
Sau lưng là những cánh rừng đã chết
Tuổi 25, bất ngờ gặp em
Nụ hôn đầu, đắm say da diết…
Nhưng định mệnh, nào đâu có biết…
Anh phải rời xa, không một lời giải thích
Em ngóng hoài, tăm cá bóng chim!
Để rồi tan vỡ một tái tim !
Để rồi tan nát… một niềm tin
Với em, vạn nghìn lần, anh đã chết
Người lính ấy đã dã tâm cướp mất
Tâm hồn em… trinh trắng tuổi đôi mươi !
Em khắc sâu... oán hận mối tình đầu.
Hồ nghi cả thánh thần, trời phật...
Nào đâu biết, trái tim anh cũng nghìn lần tan nát
Bởi sự thật này, không thể nói cùng em !…
Anh từ đại ngàn bước ra…
Chất độc màu da cam, thấm sâu vào máu thịt
Nhưng anh nào hay, nếu không có một ngày
Chứng kiến nỗi đau từ người bạn lính
Khóc chia tay đứa con đầu lòng, mới sinh
Không tay, không mắt...
Ngỡ hiển linh... quái vật đầu thai ?!
Ôi, nụ hôn đầu đời đắm say…
Đêm diệu huyền bỗng thành đêm hoang tưởng
Vị ngọt đầu môi, bỗng thành chát đắng
Những ngôi sao xanh, bỗng lịm tắt rồi...
Không trốn chạy, nhưng anh đành phải quay lưng...?
Đâu dám nói, bởi anh biết, trái tim em quá nhân từ, độ lượng
Sẽ không thể bỏ mặc anh, khi từng tế bào đang dần lặng chết...
Em có tội tình chi để phải chịu nỗi đau này ?
Từ đại ngàn bước ra...
Nơi tội ác đã bị phơi trần
Nhưng không thể minh chứng cho tình yêu em nghìn lần sâu thẳm...
Dẫu vẫn biết sự thật luôn nghiệt ngã !
Mà sao tim vẫn nhói đau !
Lửa đã cháy ngút ngàn Trường Sơn..
Lửa vẫn cháy ngút ngàn Trường Sơn...
Dẫu màu xanh nhỏ nhoi, đang hồi sinh… loang lổ !
Dẫu vết thương đời, đang dần khoe sắc mới
Nhưng với anh,
Tình yêu em sẽ mãi mãi sẽ không còn
Dẫu nụ hôn đầu đời em dành cho người lính
Vẫn còn đây
Những phút giây đắm say, run rẩy...
Thiên thần !
...”Ôi , Chiến tranh! Chiến tranh!
Bạn bè ta, ngày nào...
Ai còn, ai mất ?
Bữa cơm quê một chiều Hội Lim
Thằng Hùng ngồi khóc
Thương ba đứa con
Nuôi mãi không thành người
Bởi chất độc màu da cam,
Bởi di chứng của một thời sốt rét
Bởi vết thương xưa dù nhiều năm liền vết
Vẫn nhói đau giữa lòng đời...” (*)
Hà Nội, ngày 12/04/2007
Kiều Anh Hương
(*) Trích trong bài thơ "Vầng trăng Trường Sơn năm 2000" của KAH
Lời cuối cho em:
Ước gì trở lại ngày xưa ấy...
Để được yêu em đến hết mình
Để trái tim em, luôn rộn nhịp
Để tâm hồn anh, mãi an lành...
KAH
3 Góp ý:
@ Thái Hạnh và ThangHN !
Mình cũng không biết chính xác mình có bị phơi nhiễm hay không nhưng xin kể lại những chi tiết sau:
1. Mình có 1 ông anh họ cùng chiến đấu ở Chiến trường Trị Thiên (cùng sư đoàn 324); Năm 1976 phục viên, ông ấy về quê và lấy vợ ngay. Kết quả 4 năm với 3 cái thai dị dạng (Hiện vẫn còn ngâm "dấm" trong BV C-Hà Nội); Sợ quá, vợ chồng anh không dám đẻ nữa và QĐ nhận 1 con nuôi. Năm 1990, để lại thì được một cậu con trai kháu khỉnh. Kết luận của y học: sau 10 năm, những chất độc dioxin bị nhiễm đã được đào thải khỏi cơ thể.
2. Câu chuyện của chính mình: Sau 10 năm chia tay mối tình đầu (1976), đầu năm 1986, KAH lấy vợ, "điếc"... đúng 1 năm, cuối 1987 vợ sinh con; Niềm vui "mẹ tròn con vuông" chưa kịp tày gang thì BV thông báo, con gái bị nhiễm bệnh máu và phải thay máu hoàn toàn. Đúng 1 tháng sau sinh mới được đón cháu về nhà (Từ 2,7kg khi xuất viên chỉ còn ngót nghét 1,8-2,0 kg)- Cũng may trời phật phù hộ, cháu lớn lên bình thường và hiện đang học tập ở nước ngoài; 5 năm sau, đẻ thằng cu nữa, hoàn toàn bình thường;Hiện cháu cũng đang học tập ở nước ngoài!
Như vậy có thể kết luận: Chắc chắn mình đã từng bị phơi nhiễm, nhưng sau 10 năm đã vô sự; Còn hiện tại: Khỏe mạnh bình thường!
Cảm ơn các bạn đã quan tâm !
Bạn TH ơi, sao lại hỏi vậy ?
Nỗi đau trong thơ và nỗi đau ngoài đời đó là một. Điều đáng quan tâm là đã có bao nhiêu nạn nhân chất độc MDC còn chưa được biết tới !
Theo tôi thì bản thân người con gái trong thơ của KAH cũng đã là nạn nhân của chất độc MDC rồi !
Thật xấu hổ cho nước Mỹ khi không dám công khai thừa nhận một sự thật đau lngf trong cuộc chiến !
"Ôi, nụ hôn đầu đời đắm say…
Đêm diệu huyền bỗng thành đêm hoang tưởng
Vị ngọt đầu môi, bỗng thành chát đắng
Những ngôi sao xanh, bỗng lịm tắt rồi..."
Nghe sao mà xót xa quá vậy ? Có chắc là anh cũng bị phơi nhiễm chất độc MDC ? Cuộc sống hiện tại của anh ra sao ??
Gởi góp ý mới
<< Trở về