Bài 04.TỰ CƯỜI
Cái miệng cười yêu ghét thế thế gian này
Nó nông nổi, có gì sâu sắc nhỉ ?
Em cười chi mà tường nghiêng, vách đổ
Để ai kia chết tựa trời trồng !
Em cười chi mà quặn thắt đáy lòng
Mà mặt chát trần ai, thế tục ?
Ừ như thế, còn hơn bao điều ai trách
Còn hơn nghìn lời dối trá ngọt ngào ..!
Cái miệng cười chúm chím hạt cườm khô...
Đổi được cả giang sơn cố quốc
Những lãnh chúa gươm quì, súng gác
Để hoá thân bụi cát vĩnh hằng ..
Cái nụ cười, mãi xói lở hồn tôi
Tôi sung sướng đến ngây ngô nghi hoặc
Ôi thế gian này, xin người đừng bỡn cợt
Vành môi kia, uốn cong một phận người !
HN- 2005
KAH
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về