Em tôi và cô (chuyện tình buồn)
Một tia nắng lẻ loi qua kẻ lá
Buổi chiều vàng mong ngày tháng đừng trôi
Để trong tim anh còn vang lên tiếng gọi
Một thuở thời gian ngày ấy đã xa rồi
thời gian mãi trôi về một hướng. cuộc đời đâu khi nào đổi dòng?!!. những gì đã xảy ra trong quá khứ một phần sẽ rơi vào lãng quên. phần còn lại sống với ta đến hết cuộc đời là những kỹ niệm. những kỹ niệm đó cũng nhạt phai ít nhiều theo năm tháng để một ngày tôi chợt nhận ra rằng quá khứ mãi mãi là quá khứ...
Những câu truyện tôi sắp kể đây đã xảy ra một năm rôi.Toàn câu truyện là những mảng chấp vá của ký ức trong tôi vì vậy nó sẽ không còn liền một mạch mà có vẻ rời rạc. tôi viếc lên những dòng tâm sự chỉ mong tìm những trái tim đồng cảm...
*1
Tôi còn nhớ rất rõ chiều hôm ấy - trời mưa- một trận mưa trong chuỗi những cơn mưa kéo dài. Tôi chạy băng qua cơn mưa, dưới những tán lá rộng của những cây bàng bên lề đường. ngày hôm ấy tôi gặp cô...
*2
Tôi là thằng học sinh lớp 12 mà theo thầy chủ nhiệm là "ham chơi hơn ham học". cô là người học giỏi xinh đẹp cùng lớp. Phải nói tôi và cô tuy hằng ngày gặp nhau nhưng vẫn vờ không quen biết.
*3
"Lại chơi game nữa à..."
tiếng nói làm tôi giật mình. quay người lại nhìn, tôi thấy cô đang cười rất duyên. cô nhìn tôi. khuông mặt cô đẹp da cô trắng hơn vì lạnh.
"sao chưa về mà đứng đó chọc tui vậy" nước mưa lã chã rơi lên vai tôi.
"Mưa vầy mà không về nhanh là lạnh đấy!"
" hai giờ nữa người nhà mới đón mình. ai mà biết hôm nay nghỉ ba tiết cuối đâu?.." cô nhìn tôi cười tay dưa về phía tôi cây dù màu xanh nước biển..."bên đó cầm cái nầy đi cho khỏi ướt. mình ở phòng chờ xe bus được rồi"
"hay là ại đằng kia đi...-tôi chỉ tay về phía tiệm nét- ngoài trời mưa vậy lâu bệnh à..."
"thôi mình ở đây được rồi. ba má mình đâu thích mình chơi game "
"bên ấy muốn chơi game mình cũng không cho đâu (?) mắc công mang tiếng dụ người tốt đi vào chổ xấu...qua đó lát hết mưa tui đưa về cho"
cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý. đó là lần đầu tiên tôi đi bên cô. viên ngọc quí giá không thể đê tổn thương của trái tim tôi.
*4
"Dằng ấy mê game đến vậy à..!"
không trả lời cô tôi chỉ cười
dù biết rằng cô không hiểu gì tôi cũng cố tìm những truyện vui trong game kể cho cô nghe. nào là chuyện Cái Bang vốn sợ nước cao thủ như Hà Nhân Ngã coi việc tắm là đại kỵ .nào là cuộc đời long dong lận đận của anh chàng Thiếu Lâm đòi đốt chùa. cô luôn cười đáp lại những câu truyện vô bổ của tôi
"Nếu mình chơi game đằng ấy giúp mình nhé"
Tôi gật đầu phì cười vì người chăm ngoan học giỏi như cô lại muốn chơi game. có lẽ cô đùa với tôi.
*5
Mấy hôm sau
tôi và cô ấy nói chuyện với nhau nhiều hơn. cô thì kể về việc học tôi thì kể cho cô nghe những chuyện lang bạt trong võ lâm . cô là người đầu tiên thích nghe những câu truyện của tôi.
*6
rồi một hôm cô muốn có một nhân vậy trog võ lâm măc cho tôi ngăn cản cô vẫn nhất quyêt chơi game. cuối cùng tôi cũng đành tạo cho cô một nhân vật trong võ lâm.
"có sổ tay không. ghi vào mai mốt còn nhớ chứ..."
"hay Long làm cuốn sổ tay giùm Lương nha..." cô cười tinh quái. rồi lấy trong túi ra cuốn sổ nhỏ. tôi ghi vào tài khoảng cho cô:
ID: ptllhscdhpl000
pass: ....
" tên gì mà vừa dài vừa xấu..."
" nhìn vậy chứ đầy ý nghĩa à. nè hem. ptl là tên tui Phạm Trường Long dó. lhs và cdh là Lương Hoàng Sang và Cao Dăng Hoàng.
PL dĩ nhiên là tiên Lương rồi.
"chài ơi kéo cả sangme và hoàng milu vao nữa à. thế còn 3 còn số không?"
"là để kỹ niệm bài kiểm tra đầu tiên của ba thằng tui.
"mỗi ông một trứng vịt à"
tôi cười đắc chí vì cái tài khoảng độc quyền. cô thì cằn nhằng " ID gì mà luôi hết đám bạn vào."
*7
Mấy hôm sau
dần dần tôi và cô gắn bó hơn tôi chợt nhận ra mình không thể thiếu những câu truyện của cô. còn cô thì có vẻ hiểu nhiều hơn những câu truyện tôi kể
cô cũng cơ bản biết về 5 hành trong võ lâm và sơ sơ về thập đại môn phái.
lâu lâu cô lại nói:" thêm mấy cấp nữa con Nga Mi của Lương đồ sát con Cái Bang của Long cho biết"
hay mỗi khi giân dỗi "Nhớ là tối chơi Luôn acc Nga Mi của lương không là lương giận luôn đó"
có lúc cô lại hỏi tôi:
"không biết Long một tuần tăm mấy lần vậy?" mặt cô trông nghiêm hẳn ra
"Lương hỏi gì kỳ vậy?" tôi cứ ngỡ là...
"tại người ta nghe nói Cái Bang sợ nước lắm không biết Long thì sao?"
tôi đâu chịu thua: " cho Lương thơm một cái miễn phí nè. chịu không,thơm xong bết liền à"
"hẻm zdám đâu..."Tôi ngồi đó mà hồn đâu còn đó
Đã hóa cánh chim xa tít chân trời
Là dòng sông lặng lẽ êm trôi
Ôm ánh nắng chiều về đang đần mất
Những câu truyện tôi sắp kể đây là những mảng chấp vá của ký ức. vì thế nó sẽ không liền mạch mà có vẻ rời rạc. tôi viết bài này chỉ mong tìm được những trái tim đồng cảm mà thôi...
*8
Thời gian dần trôi.
tôi và cô đã gắn bó hơn. nhưng tôi lại lo cho cô vì mê chơi mà sao lãng việc học tập. lúc đó người gián tiếp hại cô là tôi. thực sự tôi không hêf muốn cô mê chơi game như tôi...
*9 Rồi một hôm, cô bị điểm 5 môn toán đầu tiên. trông cô rất buồn. với tôi thì dưới trung bình là chuyện thường. nhưng đối với cô đó là sự sa sút ghê lắm...
Tôi gặp riêng cô trong giờ giải lao. tôi yêu cầu cô từ nay không chơi game nữa, tôi sẽ đổi pas cả 2 tài khoản. nếu cô còn chơi tôi sẽ không xuất hiện trong tầm mắt cô nữa...
*10
Hôm ấy, cô giận dỗi bỏ vào lớp, gục mặt xuống bàn khóc. sống mũi tôi bất giác cay cay, nước mắt tự nhiên trào ra tôi đang khóc, việc mà lâu rôi tôi không hề biết đến.
Hôm sau, cô không nói truyện với tôi nữa dù tôi đã cố gặp riêng cô để xin lỗi ,cô vẫn lãng đi tránh nhìn vào mắt tôi. tôi nhận ra cô đang giấu vội những giọt nước mắt. câu cuối cùng tôi nghe được từ cô càng làm tôi thêm đau lòng hơn. "Lương hiều Long mà"
*11 Thời gian lặng lẽ trôi đi. tôi vẫn là cậu học sinh mê chơi hơn là học. cô thì đã trở lại là cô gái ngoan hiền và học giỏi. tôi biết cô đang tránh mặt tôi vì vậy tôi cũng không phiền cô nữa.
*12
Thấm thoát đã Kiểm tra giữa kỳ xong. tôi hí hửng vì làm bài thi khá. phen này trung bình là truyện nhỏ tối nay phải tự thưởng cho mình một chầu overnight mới được.
"Long đang nghĩ đến chơi game phải không"
phí sau, cô đang nhìn tôi cười. bị bất ngờ tôi chỉ kịp ờ ờ mấy tiếng đai khái
"Tụi mình cá cược nhé"
" cá gì cơ"
"nếu tuần sau phát bài Lương không bị điểm nào nhỏ hơn 9 thì Long phải cho Lương chơi game cùng đó"
"còn không thì sao"
"Lương sẽ không làm phiền Long nữa đâu"
Tôi gật đầu đồng ý. dù biết là cô học giỏi nhưng thi mà chỉ 9 với 10 điểm là điều không thể tin được.
*13 một tuần trôi qua,
bài kiểm tra được phát ra, cô chỉ bị vướng con văn 8 điểm. vậy là cô thua rồi. tôi thấy cô có vẻ không vui. cô nhìn tôi, cười một cách gượng gạo. rồi quay vội mặt đi...
"Chiều nay gặp nhau ở chổ cũ nghen" tôi giả vờ vừa đưa cô quyển vở vừa nói nhỏ vào tai cô.
Chiều hôm đó, tôi gặp cô ở trạm xe bus bên đường. tôi nắm lấy tay cô, dắt cô đi qua hàng bàng bên đường. ánh nắng chiều trải đều nơi góc phố. Trời đã không còn mưa nhưng tôi còn đây bên cô...
*14
Rồi một hôm, cô được Bang chủ trong game mời dự đám cưới của lão và bà chị Thúy yên nào đó. cô hết khen đám cười vui lại quay sang trách tôi sao không nói cho cô biết "vụ" này sớm. hôm ấy tôi đưa cô về nhà, trước khi vào cô dặn tôi " Mai mốt Long tìm giúp ai cưới Nga My của Lương nhé!"
*15 Sáng hôm sau, tôi nói với cô là đã tìm được người chịu cưới và yêu cô mãi mãi. Cô cười, bảo nếu thấy không " hợp" là không chịu lấy đâu. "Lương khó tính lắm à nha !".
Chiều hôm đó, cô nhận được lời tỏ tình của một anh chàng trên mạng. cô vừa chát với người đó vừa tủm tiểm cười. lâu lâu cô lại liếc nhìn sang tôi.
tối hôm ấy tôi đưa cô về, trước khí chia tay cô nói nhỏ vào tai tôi: "Long chat gì mà dỡ quá, sơ hở tùm lum hết trơn à. Mà muốn cưới tui là phải siêng học hơn đó
*16
Hôm sau, cô đồng ý lấy anh chàng trên mạng - nhân vật Cái Bang của tôi.
cô hỏi tôi sao chọn cho cô anh chàng mê chơi quá vậy?!!
"Mê chơi nhưng mê học thích là được rồi."
Tôi khẽ nắm lấy tay cô, Cô đi bên tôi trong ánh nắng vàng của một buổi chiều cuối thu. trên cao những tầng mây lững lờ trôi, đỏ lên bởi ánh nắng ban chiều. gió nhè nhẹ thổi mang một chút hơi lạnh của mùa đông sắp đến. bàn tay cô sao ấm áp lạ kỳ...
Bất chợt tôi hỏi cô tại sao lại yêu tôi. cô nhìn tôi cười: " Tại sao không chứ?!!
Anh xa em đã bao lâu rồi nhỉ
Cũng buổi chiều vàng anh dắt em đi.
Đời em mất như màng đêm chợt xuống
Để lại mảnh đời lặng lẽ nhớ thương... Tôi không biết tình tôi là biển cả.
Thẳm một màu xanh xa tít chân trời
Từng lớp sóng thì thào xô vách đá
Để thuyền đời đâu lặng lẽ êm trôi"
Đây là phần III câu câu truyện, ptllhscdhpl000 rất mong các bạn đọc nó từ từ. từng mục nhỏ thôi. hãy để trí tưởng tượng bạn len theo từng câu truyện. rồi biêt dâu nó lắng đọng lại trong tâm hồn bạn. thì bạn sẽ thấy cuộc sống có nhiều điều thú vị. và hạnh phúc luôn ở bên ta...
*17 Tuần sau tôi và cô sẽ tổ chức đám cưới. chúng tôi trở nên gắn bó lạ kỳ đối với tôi cô đã là cuộc sống .tôi chợt nhận ra trái tim tôi đã in sâu hình bóng của cô.
chiều hôm ây, Cô ngồi chờ tôi ở chổ hẹn cũ. tôi dắt cô đi bên trên những chiếc lá bàng bên đường. trời bắt đầu lạnh, lá bàng rụng nhiều. trên cành chỉ còn và chiếc lá đỏ, đẹp lạ kỳ giữa nên trời xanh thăm thẳm...
Tôi khẽ đưa ánh mắt về phía cô, tôi thực sự không tin vào hạnh phúc trước mắt mình. tôi nhìn cô kỹ hơn, đôi mắt cô đen tròn bận nhìn những chiếc lá còn sót lại trên cành. da cô trắng, đẹp lạ lùng trong ánh nắng ban chiều. cô mãi mê kể những câu truyện vui, những hành động dở hơi của mấy nhỏ bạn...
"Long nhìn gì mà dữ vậy?..." bất chợt cô quay sang nhìn tôi "mặt Lương có dính gì à?"
"À...à! Tại... tại Long thấy mặt Lương dính lọ nè... để Long lao cho!"
tôi vội lấy khăn lao lao lên mặt cô.
cô nhìn tôi tủm tiểm cười :" Xạo..."
*18
Sáng hôm sau, tôi gởi cho cô tờ giấy có ghi:
"Chiều nay Lương có lên mạng với Long không?"
cô đọc rồi gởi nhanh lại cho tôi:
"Có! nhưng đi sớm chút tụi mình ăn kem nha"
Tôi "Ừ" một tiếng rõ to mà quên khuấy là đang trong giờ toán. ông thầy dạy toán này dịa tôi từ đầu năm rồi. "ổng" gõ gõ cây thướt trước mặt tôi:
"Ừ cái gì hả Long?. bộ con có "độ" à?"
"Dạ không, em chỉ hỏi bạn ấy coi bài em làm có đúng không thôi mà."
"Tốt lắm, Vậy... mời con lên bảng"
hôm đó tôi bị "dũa" một trận thê thảm. về đến chổ ngồi thì đọc được mảnh giấy cô để trên bàn
"Chiều nay cho Lương khao nha"
Khi ngước lên thì cô đang nhìn tôi cười. bỗng có tiếng thướt cộp cộp trên bàn. ra là "ông kẹ" đang kiếm chuyện với một nạng nhân khác...
*19 Hai hôm sau, trường tôi có tổ chức cắm trai mừng xuân 2006. tôi đến tận nhà để dón cô. tôi phải hứa với bố cô biết bao hiều truyện ông mới cho phép cô về lúc 10 giờ tối.
"Con Lương mà có chuyện gì là bác hỏi tội cháu đấy!"
tôi thúc nhẹ cù trỏ vào tay cô:
"Nhớ hôm nay ở trong lớp nha, Long sợ bị la lắm"
*20
chiều hôm ấy, cô bị ngã trật chân khi chen trong đám đông cổ vũ kéo co. tôi biết cô đau lắm nhưng cô vẫn giả vờ như không có gì. tồi dìu cô vào trại của lớp.
"Long đừng lo, chỉ tai Lương sơ ý thôi không phải tai Long đâu"
"chài ơi! giờ này mà sợ bị la à. đưa mình xem cái chân lẹ lên."
Cũng may mà chân cô chỉ bị nhẹ, nhưng chắc không chơi trò chời được rồi. tôi nhìn co với vẽ mặt hết sức quang trọng:
"Tiu rùi Lương ơi!... chắc phải... cưa chân quá"
cô thoáng lo lắng tôi bỗng phì cười. cô vừa đỏ mặt vừa đánh đánh vào vai tôi:
"dỡn này...dỡn này...cho chết luôn"
*21 Tối hôm đó tôi ngồi bên cô đến gần 10 giờ. tôi nói luyên thuyên từ truyện trên trời dưới đất hết khen lại chê đám thi thanh lịch trước mặt. tấy cô cười vui tôi cũng vui bội phần.
*22
Gần 10 giờ tôi bảo sẽ chở cô về. cô tiếc lắm, cô ước gì một lần được xem lửa trại. từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô đi cắm trại. nhưng làm sao được khi 11 giờ mới đốt lửa.
"Có gì để xem đâu. lửa trai cũng như lửa...bếp ga à. thôi về sớm đi không ba Lương lo đó"
Mặt cho cô buồn, tôi nắm chặt tay cô dắt cô đi về phía cổng. bỗng nhiên tiếng ồn của đám đông phía sau im bặt, cái loa của tụi thi thanh lịch cũng im hơi. rồi bỗng nhẹ nhàng từ trong im lặng khúc nhạc dạo đầu bài hát mà tôi và cô yêu thích bỗng vang lên:
".....Chiều một mình, trên phố năm xưa lạc bước giữa đêm đông người. Rồi một ngày em bỗng đi qua sưởi ấm con tim lẻ loi....."
Năm phúc của bài hát trôi qua. Tôi, cô và biết bao nhiều người trong trường đứng như trời trồng. lòng lâng lâng vì cảm xúc của bài hát. ngân nga trong đầu tôi:
"thì thầm anh nói với em một lời... em có biết.. được...trai tim... anh..yêu..mình ..em..."
Bỗng nhiên, ngọn lửa trại bùng cháy trong đêm. mọi người trong trường vỗ tay, reo hò, kéo nhau ùa ra sân, vây quanh ngọn lửa. tay nắm tay thành vòng cùng nhau múa hát...Tôi nhìn sang cô, đôi mắt cô dường như đã đào sâu vào tâm hồn tôi. cô khẽ gật đầu. tôi bất giác nắm lấy tay cô cùng hòa vào những vòng người đang múa hát...
Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiều vì sao lửa lại cháy sớm một cách đúng lúc như vậy...
câu truyện xảy ra đã hơn một năm rồi. tôi đã ôm câu truyện một thời gian không ngắn. động cơ nào khiến tôi gởi lên bài này lên mà không để mãi trong lòng? khi thời cơ đến câu truyện sẽ tự giải thích cho những khúc mắc đó...Tôi không biết tình tôi là bầu trời.
tuy bao la nhưng rất là gẫn gũi
có hương thơm trong gió luồn đưa tới.
Là ánh nắng chiều đang dần đến xa xôi... Tôi đâu biết tình tôi là khúc hát
Lúc ngân nga khi trầm bổng dịu kỳ
Một khúc hát của tình tôi năm đó
Không hát lên sao lòng mãi thầm thì
ptllhscdhpl000 đã rất lưỡng lự không biết có nên pots tiếp phần này không. Long sẽ giấu kín phần lý do cô ra đi. để khi cuối cùng Long mới giải thích. đừng hỏi Long tại sao nhé...
*23
Chỉ còn một ngày nữa là đến lễ cưới tôi, tôi nôn nao dù biết đó chỉ là một thế giới ảo tôi kiểm tra lại việc chuẩn bị cuối cùng, nào là hoa hồng, pháo hoa, áo cưới nào là bao lỳ xì cảm ơn khi khách tới dự. Đương nhiên tôi mời tất cả bạn bè của tôi và cô tất cả các anh em trong bang.
*24 Chiều hôm đó, Tôi đứng chờ cô rất lâu bên trạm xe bus. đến khi ánh nắng chiều cuối cùng chợt tắt. màng đêm hững hờ buôn xuống khi ánh đèn đường vẫn chưa kịp lên. hôm nay cô không tới ư?! trong lòng tôi cảm thấy bất ổn. tôi gọi vào di động cho cô nhưng không ai bắt máy. Tôi đện đến nhà thì được cho biết cô đã vội vã qua đời vì tai nạng giao thông.................. *28
Từ ngày đen tối đó, tôi thường chờ cô bên trạm xe bus. với hi vọng cô sẽ quay lại với tôi. mùa đông đã đến, bầu trời chiều trởi nên ảm đạm, lá bàng khô trên đường. cây chỉ còn trơ trọi cành. gió thổi làm không gian càng thêm hỗn độn.bất chợt một cơn mưa vội vã lướt qua trên con phố vắng. bây giờ chỉ còn tôi với mưa. nước mắt cũng bắt đầu rơi lã chã theo mưa tan vào lòng đất...
*29
Dường như tôi đã không chơi game vào những ngày đó. chợt mất trong tôi niềm đam mê đã có từ rất lâu. cô đến và thay thế một phần trong trái tim tôi. bất chợt cô ra đi trái tim tôi trống rỗng tựa như không có gì thay thế được.
*30
Rồi một hôm tôi gặp lại cô trong giấc mơ. cô vẫn đẹp như xưa cô chờ tôi bên trạm xe bus. cô đi bên tôi trong ánh nắng chiều vàng. cô hỏi tôi:"Người ấy đã lấy cô chưa?" . tôi lặng im. cô nhìn tôi rồi cười. tôi ôm cô vào lòng ,thì thầm vào tai cô:
" chưa! Nhưng người ấy bao giờ cũng chờ Lương! người ấy hứa sẽ yêu Lương mãi mãi mà!"
chiều hôm sau,tôi lặng lẽ tổ chức đám cưới cho người ấy và cô. không một khách mời không một lời chúc tụng.nhưng lòng tôi vẫn luôn thấy ấm áp vì tôi biết cô vẫn luôn ở bên tôi.
*31
Thời gian dần trôi, lâu lâu tôi vẫn ngồi bên trạm xe bus nhìn về phía con đường vắng. nó vẫn vậy vẫn như lần cuối cùng tôi dắt cô đi. chỉ khác, thời gian đã xóa vết tích những chiếc lá rụng cuối thu, chồi non đã nhô ra đón chào một sức sống mới. cô vẫn còn đây trong trái tim tôi...
*32
Mỗi một ngày trôi qua đối với tôi là một hạnh phúc. vì tôi vẫn nhớ đến cô. mỗi lần đăng nhập tài khoảng thì tên cô được nhắc lại trong đầu tôi. mỗi lần sử dụng NM tôi lại thấy hình ảnh của cô hiện về.
*33
đến một ngày. tội chợt nhận ra tài khoảng Cái Bang đã bị mất. tôi không dám tin vào sự thật trước mắt. tôi như điên dại đăng nhập lại nhiều lần. nhưng cũng chỉ cho một kết quả. Nga My, Cái Bang của chúng tôi đã bị chia cắt, tôi lại một lần nữa xa cô...Chán nản, buồn bả, tôi bất giác trở lại con đường đầy kỷ niệm. Không gian trống rỗng không một chổ bám víu. lúc đó tôi nhớ rằng tôi đã không hề khóc. nước mắt đã chảy ngược vào trái tim tôi. tôi tự nhủ lòng mình sẽ không chơi game nữa, tôi đã mất tất cả. tôi mất cô, mất VLTK,rồi tôi sẽ quên những ngày tháng tươi đẹp này. tôi không còn gì cả...
*34
Thời gian sau. tôi gặp lại cô nhiều lần trong giấc mơ của tôi, trông cô có vẻ buồn mặt dù khuông mặt vẫn xinh như ngày nào, tôi ôm cô vào lòng. vòng tay tôi xiết chặt giữ lấy cô:
"anh chỉ yêu mãi một người thôi à...! em đừng xa anh.
tôi bật dậy như tỉnh giấc mơ. tôi chợt nhận ra rằng tôi đang khóc...
Lộc đã viết xen kẽ câu truyên về "TÔI" vào Em.TÔI VÀ CÔ , bao gồm tất cả 72 câu truyện nhỏ. Long xin thiếu nợ các bạn câu truyện số 25, 26, 27 và hi vong đến một ngày giải thíchNgồi một mình lặng nhìn bên cửa sổ
Ánh nắng chiều buồn héo hắt qua vai
Anh bỗng nhớ tên một người anh nhớ
Mặt thời gian ngày ấy đến bây giờ.
Anh yêu em yêu âm thầm lặng lẽ
Để thấy em cười em nói em đùa
Để ướt khóe mắt khi em vờ giận dỗi
Để những ngày dài không lặng lẽ buồn trôi
Rồi một hôm em nói "mình yêu nhé"
Anh không trả lời anh chỉ nhìn em
Anh nắm vội bàn tay em buốt lạnh
Anh khẽ thì thầm như thế được không em (còn tiếp)__________________
Qui Ẩn Gian Hồ
|
0 góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ