TẾT VÀ 1 CHÚT IM LẶNG CỦA NĂM!!!
Khi 1 chút gió xuân về mang 1 chút không khí ấm áp nhưng còn se se lạnh của mùa đông (mặc dù mùa xuân miền nam không rõ rệt như ở miền bắc), khi lũ học trò thi những môn thi cuối cùng của kỳ thi Học kỳ I, khi mấy anh chị sinh viên tất bật thi và kiếm tiền về quê cho kịp, khi những cánh mai bắt đầu hé nở, khi khắp nơi xuất hiện những câu chúc đầy ắp niềm vui và tiếng cười của mọi người, ... khi mà tất cả mọi người đều vội vã chạy nước rút những công việc còn sót lại chưa làm xong của năm cũ để bước sang năm mới thật nhẹ nhàng và thoải mái. MUÀ XUÂN VỀ!!!
Xuân về lúc nào ta không hay biết nhưng ta vẫn cảm nhận nó đã có ở đây tự lúc nào, tại sao thế nhỉ? Mùa xuân về đem cho vạn vật sức sống mới trong đó có cả con người (ừ thì con người cũng là sinh vật mà), mùa xuân về trong tĩnh lặng. Tôi nhớ là có ai đó hỏi tôi "tự lúc nào tết biểu hiện cho sự may mắn?" Tôi chỉ im lặng ... và mỉm cười!
Trong không khí tết xuống đường biết bao nhiêu là người đi mua sắm tết: hình ảnh mẹ dắt con xúng xính áo quần, từng gia đình vui cười bên nhau, ... Nhưng mấy ai mà thấy được trong cái dòng người đông vui ấy có biết bao nhiêu là mảnh đời cơ cực? Bán từng món quà tết, rao từng tờ vé số, kiếm từng đồng tiền để đủ mà đưa cho người ta trả nợ, đủ ăn thôi chứ nói gì mà mua đồ tết. Tôi thấy em bé cỡ chừng 6 tuổi thôi, em bán báo mà những dòng nước mắt của em lăn dài trên đôi gò má gầy mọp và đen sạm đi, vì nắng và gió hay vì cái khổ cực đã hằn sâu lân đôi má ấy? Chẳng ai có thể biết được và tôi chỉ biết im lặng ... và suy nghĩ!
Tôi gặp 1 tai nạn giao thông chấn thương vùng đầu khá nặng (mà người bị tai nạn chính là bạn của tôi) tôi đưa người ấy đi cấp cứu, ở lại chăm sóc cho người ấy và đến khi biết kết quả là não không sao. Một người đi thăm bệnh trong bệnh viện hỏi tôi, tôi trả lời là "thấy bạn bị tai nạn nên con đưa vô cấp cưú, người nhà đến rồi nhưng con chờ kết quả" họ nói "sao mà khờ quá vậy, lỡ người đó bị siđa hoặc bị người ta tưởng mình là người gây tại nạn thì chết". Tôi chỉ biết im lặng ... và nghe đắng nơi cổ!
Tôi nhận nhiệm vụ phải báo cáo về tình hình của lớp phải có ý kiến của các thành viên và Giáo viên chủ nhiệm. Lớp cho ý kiến rồi, tôi mời thầy cho ý kiến và tôi nhận được câu nói "mấy cô cậu tự nhận xét đi, không thấy tôi bận à?". Tôi chỉ im lặng và ... khóc!
Vâng! Còn rất nhiều, rất nhiều điều mà trong cuộc sống này tôi chỉ biết im lặng. Nhưng tôi nghĩ đên 1 lúc nào đó những sự im lặng ấy phải được biến thành lời nói, vì đối với tôi "Im lặng đáng sợ lắm!"
3 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về